Bị Phản Bội Trước [...] – Chương 4

Theo phong tục, trước đám cưới hai người phải ngủ riêng.

Nhưng Giang Trạch Thâm không muốn rời xa tôi, nên chọn cách ngủ phòng khác trong cùng căn nhà.

Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền nghe thấy tiếng bật lửa vang lên bên ngoài.

Cả đêm mất ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trang điểm xong, chúng tôi cùng nhau đến lễ cưới.

Mọi thứ đều đúng như lễ cưới trong mơ của tôi: bãi cỏ rộng lớn, khách khứa náo nhiệt…

Chỉ là… không có một cặp đôi nào thật sự hạnh phúc.

Giang Lệ ngồi phía dưới, ánh mắt gắt gao tôi và Giang Trạch Thâm.

Nhưng … từ đầu đến cuối chưa từng liếc ta một lần.

MC đang dẫn dắt buổi lễ theo đúng trình tự.

Ngay khoảnh khắc nhạc cưới vang lên, màn hình phía sau — vốn đang chiếu ảnh cưới của tôi và Giang Trạch Thâm — bỗng chốc tối đen.

Toàn bộ khách mời lập tức bị thu hút ánh .

Giây tiếp theo, cả khán phòng vỡ òa.

Màn hình bật sáng, chiếu lên từng bức ảnh thân mật như nhân giữa Giang Trạch Thâm và Giang Lệ trong chuyến công tác.

Cả màn hình đầy những đoạn tin nhắn “chồng – vợ ”, video từ camera giám sát ghi lại cảnh hai người thân mật trong văn phòng, cùng bức ảnh tối qua ta lén lút rời khỏi nhà, đứng dưới đèn đường hôn Giang Lệ đang khóc.

“Giang Trạch Thâm! Tôi giao con tôi cho cậu, mà cậu lại đối xử với nó như à?!”

5.

Ba tôi bật dậy khỏi ghế, nụ hạnh phúc trên mặt lập tức bị thay thế bởi cơn thịnh nộ.

Ông không chút do dự, tung một cú mạnh khiến Giang Trạch Thâm — còn chưa kịp phản ứng — ngã sõng soài xuống đất.

Chưa dừng lại, ông lao lên đè ta xuống, giáng thêm vài cú nữa.

Ngay lập tức, ba mẹ Giang xông tới kéo ông ra:

“Anh Thẩm! Anh ?!”

Hai người hợp sức lôi ba tôi ra, mẹ tôi cũng vội bước tới đỡ ông — người đang run lên vì tức giận — nước mắt bà cũng đã rưng rưng:

“Còn hỏi gì?! Con trai hai người, ngoại đấy!”

Giọng mẹ tôi vang lên dõng dạc, khiến cả khán phòng chợt nhận ra sự thật, bắt đầu xì xào bàn tán.

Giang Lệ không nhịn nổi nữa, vội chạy tới đỡ Giang Trạch Thâm đang nằm dưới đất, nghẹn ngào:

“Anh Trạch Thâm, không sao chứ…”

Chưa dứt câu, Giang Trạch Thâm đã gạt tay ta ra, quỳ phịch xuống trước mặt ba mẹ tôi, sắc mặt trắng bệch:

“Là hiểu lầm thôi! Ba mẹ, chuyện này thật sự là hiểu lầm!”

“Đừng gọi chúng tôi là ba mẹ! Chúng tôi không có người con rể như cậu!”

Ba mẹ tôi bước tới kéo tay tôi:

“Đi thôi con, mình về nhà!”

Giang Trạch Thâm lập tức kéo tôi lại:

“Mị Mị, em tin đúng không? Tất cả đều là hiểu lầm!”

“Hôm nay là lễ cưới của chúng ta, có chuyện gì để sau hãy , không?”

Đến nước này rồi mà ta vẫn còn quan tâm tới lễ cưới.

Tôi khẽ nhếch môi, nghiêng đầu :

“Hiểu lầm á? Hiểu lầm kiểu gì?”

“Những bức ảnh, video kia đều do chính tôi thu thập.”

“Giang Trạch Thâm, còn thấy cần tiếp tục lễ cưới này nữa không?”

Tay vẫn nắm lấy tay tôi, khựng lại giữa không trung, ánh mắt đầy kinh ngạc:

“Là em sao? Tại sao chứ?”

“Anh thừa nhận! Anh thừa nhận đã sai trước ngày cưới…”

“Nhưng Mị Mị, chuyện hôm đó đã giữ lời rồi! Anh đã đuổi ta, xóa tài khoản rồi mà!”

Giang Lệ không chịu nổi khi thấy Giang Trạch Thâm hèn mọn đến , liền lao đến đứng chắn trước mặt ta, trừng mắt tôi, giọng đầy căm ghét:

“Thẩm Mị, đúng, tôi và Trạch Thâm đang quen nhau. Thì sao?”

“Cô ngang ngược, tính khí tệ như , có tư cách gì để cưới một người đàn ông tốt như ấy?”

“Cô đâu có biết trân trọng ấy, chỉ có tôi, chỉ có tôi mới—”

Chát!

Chưa kịp hết, Giang Trạch Thâm đã vung tay tát ta một cái thẳng mặt:

“Câm miệng!”

Anh ta đỏ hoe mắt, quỳ dưới đất, níu chặt váy cưới của tôi, nghẹn ngào:

“Anh sai rồi…”

“Chúng ta bên nhau mười ba năm, Mị Mị, em biết em nhiều đến mức nào mà… Chuyện này chỉ là một lần lỡ dở, chưa bao giờ ngừng em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...