QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/bi-phan-boi-truoc-ngay-cuoi/chuong-1
“Vậy… em thật sự sẽ không tha thứ cho sao?”
“Mười ba năm cảm, em bỏ là bỏ à?”
Tôi , ánh mắt bình thản và nghiêm túc.
Vẫn là gương mặt ấy, tôi đã chẳng còn thấy đâu hình bóng chàng trai từng chân thành, từng cuồng nhiệt tôi.
Tia luyến tiếc cuối cùng trong lòng cũng lặng lẽ tan biến.
Tôi xoay người, rời khỏi nơi này.
Tới bệnh viện, ba tôi đã tỉnh, đang ngồi cạnh cửa sổ, gương mặt mệt mỏi, tay kẹp điếu thuốc.
Mẹ tôi đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt.
Tôi bước tới, tươi ôm chặt lấy hai người:
“Khóc gì chứ? Con ba mẹ vừa đá một thằng tồi, mình phải đi ăn mừng chứ!”
Hai người tôi, một lúc sau, mẹ tôi nghẹn ngào ôm tôi vào lòng:
“Bé con, nếu khóc thì cứ khóc đi…”
“Mười ba năm đấy, ai mà không đau. Nhưng ba mẹ vui vì con dứt khoát, ít nhất sau này sẽ không còn chịu khổ vì cảm nữa…”
Giọng ba tôi cũng nghèn nghẹn:
“Bé con… là lỗi của ba, người không chuẩn, lẽ ra năm đó không nên thân thiết với nhà họ Giang!”
“Nhiều năm như , nếu không phải vì con, nhà họ Giang đã sớm biến mất rồi!”
Nói xong, ông dập tắt điếu thuốc, rút điện thoại ra gọi:
“Tất cả hợp tác với nhà họ Giang — cắt hết!”
“Tất cả các đối tác chung, buộc họ chọn một trong hai. Nếu muốn việc với nhà họ Thẩm, thì vĩnh viễn không dính líu đến Giang thị!”
Cúp máy xong, mọi uất ức trong lòng tôi như dịp vỡ òa trong vòng tay gia đình.
Tôi khóc đến trời đất đảo lộn, không thể kiềm chế.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy ba mẹ mặt mày đầy lo âu, đi đi lại lại trong phòng khách.
Tôi hỏi có chuyện gì, cả hai đều im lặng né tránh.
Quản gia lén kéo tôi ra một góc, sốt ruột :
“Tin vừa nhận sáng nay… trong các mối quan hệ đối tác giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Giang, hơn một nửa chọn đứng về phía Giang thị!”
“Thẩm thị bây giờ… như ngàn cân treo sợi tóc!”
8.
Tôi nhanh chóng trấn an ba mẹ rồi lập tức đến công ty.
Những năm qua tôi chưa từng chính thức tiếp quản công ty nhà mình, mà bận rộn lo liệu giúp Giang Trạch Thâm điều hành Giang thị.
Sức khỏe của ba tôi ngày càng yếu, nên toàn bộ việc kinh doanh đều giao cho các đại diện chuyên nghiệp xử lý.
Tới công ty và nắm bắt hình xong, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện.
Hiện tại, Giang thị và Thẩm thị ở thế cân bằng, không ai vượt trội hơn ai.
Nhưng bao năm qua, Giang thị luôn để Giang Trạch Thâm đứng mũi chịu sào, xuất hiện trước truyền thông và đối tác.
Trong khi Thẩm thị lại do người đại diện xử lý mọi việc, hơn nữa việc ba tôi ngất xỉu vừa rồi cũng lan truyền ra ngoài.
Phần lớn các bên hợp tác đều cho rằng Thẩm thị đã “hết thời”.
Biết tất cả điều này, tôi chỉ thấy buồn .
Giang thị bao năm qua bề ngoài do Giang Trạch Thâm nắm quyền, thật ra phần lớn các thương vụ hợp tác là do tôi đứng sau đàm phán.
Tôi cũng chính là cổ đông lớn nhất của Giang thị.
Chắc ta đã quên rồi — năm đó chính tay ta chuyển 60% cổ phần Giang thị sang tên tôi.
Nghĩ đến đây, tôi gọi người đại diện công ty đến, cầu sắp xếp gặp Giang Trạch Thâm.
Nếu ta chịu để Thẩm thị thâu tóm Giang thị, tôi sẵn sàng chuyển cho ta một khoản tiền lớn theo đúng hợp đồng.
Còn nếu không — thì đừng trách tôi đem số cổ phần ấy lên sàn đấu giá và bán với giá cao nhất.
Vài tiếng sau, người đại diện quay về tay trắng, rằng Giang Trạch Thâm chỉ muốn trực tiếp gặp tôi để chuyện.
Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý.
Anh ta vẫn mặc nguyên bộ vest rể của hôm qua, trông như thể cả đêm không ngủ.
Vừa thấy tôi, ánh mắt ta liền sáng lên, định bước tới kéo tay tôi.
Tôi lùi lại hai bước né tránh, bật lạnh:
“Anh Giang, ơn giữ khoảng cách.”
Ánh mắt Giang Trạch Thâm vụt tắt, ta lặng lẽ ngồi trở lại chỗ của mình.
Tôi ngồi xuống, nhấp một ngụm trà, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
“Về chuyện thâu tóm Giang thị, nghĩ thế nào?”
Giang Trạch Thâm mặt mày tái nhợt, có vẻ chưa quen với thái độ lạnh nhạt này của tôi:
“Mị Mị… đâu cần phải căng thế này…”
“Giang thị là do em cùng xây dựng đến mức này, chẳng lẽ em không có chút cảm nào sao? Em thực sự muốn xé toạc mọi thứ à?”
“Thâu tóm Giang thị thì gì chứ? Em có biết vì em đột ngột hủy hôn hôm qua, ba mẹ ép cưới Giang Lệ rồi không? Bây giờ mọi chuyện rối tung hết cả rồi!”
Tôi suýt bật thành tiếng:
“Ép cưới ta? Thế nào? Họ trói lại không cho đi à? Hay cầm cái thằng nhỏ của dí vô hôn thú?”
“Chính ra mấy câu đó mà không thấy buồn à?”
Tôi dấu hôn đỏ chót còn in rõ trên cổ ta, chỉ thấy ghê tởm chứ không hề đau lòng.
Giang Trạch Thâm lúng túng thấy rõ:
“Thẩm Mị! Em nhất định phải ăn chua ngoa như sao?”
Tôi gật đầu, mỉm :
“Tôi không chỉ chua, mà cũng khó coi, chẳng phải biết rõ từ lâu rồi sao?”
“Đúng, Giang thị là tôi góp phần dựng nên, thì tôi thu lại có gì sai?”
“Chẳng lẽ để lại cho và tiểu tam của hồi môn à?”
Giang Trạch Thâm giận đến mức đập tay xuống bàn đứng bật dậy, gào lên:
“Không đời nào!”
Bạn thấy sao?