Bình Luận Nói Đại [...] – Chương 7

Giang Triều chậm rãi lau khô tay, khẽ một tiếng, lái xe về nhà.

Sắp đến Giáng Sinh rồi.

Tuyết rơi lả tả từ trên trời xuống, phủ lên vai và tóc của người đi đường.

Cây thông Noel cao lớn sừng sững ở quảng trường đầu phố, cành lá xum xuê phủ đầy tuyết trắng.

Trên cành cây treo đầy đèn màu, tựa như những ngôi sao rơi xuống, lấp lánh ánh sáng ngũ sắc.

Hơi ấm trong xe bao trùm, ấm áp như mùa xuân, ngưng tụ thành một lớp sương mờ trên cửa kính xe.

Tôi đưa ngón tay ra, vẽ một trái tim trên kính.

Một bàn tay khác vươn tới, bên cạnh trái tim của tôi, lại vẽ thêm một trái tim liền kề.

Giang Triều ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi:

"Phi Nhiên, chuyện em là thiên kim giả, là em cho Thịnh Giao Giao biết, đúng không?"

Tôi mím môi, nắm lấy tay hắn, :

"Anh đoán xem?"

Chuyện này còn phải kể từ rất lâu, rất lâu trước đây.

15

Tôi luôn rất tự biết mình, biết mình là một người không thông minh.

Thậm chí kiếp trước, tôi còn ngốc hơn.

Kiếp trước, tôi hai mươi bảy tuổi, vào ngày cưới với Giang Kỳ, đã bị Thịnh Giao Giao tìm đến tận cửa.

Vẫn là kịch bản thiên kim thật giả quen thuộc, vẫn là một trận náo loạn long trời lở đất.

Khác biệt là, kiếp trước, kế hoạch của bọn họ chu đáo hơn, kết cục của tôi cũng thê thảm hơn.

Giang Kỳ và Thịnh Giao Giao đã giấu chất dễ cháy trong chiếc váy cưới của tôi.

Ngọn lửa dữ dội lan rộng, liếm láp xà nhà.

Tôi bị mắc kẹt trong biển lửa, khói độc nồng nặc cuồn cuộn kéo đến, sặc đến khó thở, tầm cũng trở nên mơ hồ.

Trong lúc tuyệt vọng, một đôi bàn tay thon dài có khớp xương rõ ràng đã kéo tôi lại.

Qua làn khói dày đặc, tôi rõ khuôn mặt hắn, khàn khàn gọi tên hắn:

"Giang... Giang Triều."

Thời khắc cuối cùng, cũng chính hắn đã ôm tôi vào lòng, dùng thân thể mình tạo thành một bức tường chắn cho tôi.

Thân thể hắn bị thiêu đến gần như thành than, trong mắt lại là ý không thể che giấu.

Một giọt nước mắt rơi xuống, hắn thều thào :

"Thịnh Phi Nhiên, em."

Tôi ôm chặt hắn, khóc nấc thành tiếng.

Muốn khắc sâu người đàn ông đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ tôi này vào tận đáy lòng.

Tôi thề trong lòng.

Nếu có kiếp sau.

Tôi nhất định, nhất định sẽ tìm thật sớm.

Mở mắt ra, tôi đã trở lại tuổi hai mươi.

Tôi mở mắt, trần nhà quen thuộc của nhà họ Thịnh, đột ngột ngồi dậy.

Tất cả vẫn còn kịp, tất cả vẫn chưa xảy ra.

Tôi đã tiết lộ chuyện mình là thiên kim giả cho Thịnh Giao Giao trước thời hạn, khiến ta không nhịn , loạn tiệc sinh nhật.

Tôi rời khỏi nhà họ Thịnh, trên con đường Giang Triều đi về, tìm một công việc ở quán net.

Mỗi ngày chống cằm, những chiếc xe và người đi bộ qua lại.

Anh ấy đến chưa?

Sao ấy còn chưa đến?

Sau khi tôi pha ba trăm gói mì tôm, bán một trăm cây xích, một chiếc xe cuối cùng cũng dừng trước cửa quán net.

Người mà tôi đã nghĩ đến rất lâu, trong màn đêm đen đặc như mực, che một chiếc ô đen, dáng người cao lớn đứng thẳng, bước ra từ bóng tối.

Ánh đèn đường vàng vọt bên đường hắt xuống một vầng sáng dịu dàng, khuôn mặt hắn dần dần hiện rõ.

Tim tôi lại một lần nữa đột ngột đập mạnh.

Thời không giao thoa, bóng sao thay đổi.

Hắn :

"Thịnh Phi Nhiên, em."

"Thịnh Phi Nhiên, đi theo ."

Tôi ôm chặt lồng ngực đang đập liên hồi, suýt nữa rơi nước mắt.

Trong chiếc Rolls-Royce, Giang Triều ôm tôi.

Tôi nép vào lòng hắn, lưng áp vào lồng ngực hắn, mang đến cho tôi cảm giác an toàn vô tận.

Giang Triều chỉ , không hỏi tôi nữa.

Hai ngón tay đeo nhẫn cưới đan vào nhau, nắm chặt.

Không cần thêm lời nào, hắn đều hiểu.

Hắn :

"Bảo bối, chúng ta về nhà."

Tôi ôm lấy cổ hắn, hôn nhẹ một cái, tủm tỉm :

"Được, chúng ta về nhà."

Chiếc xe màu đen tiến về phía trước, trên nền tuyết, để lại những vệt bánh xe sâu hoắm.

Đó là con đường về nhà.

May quá.

May mà lần này, tôi vẫn còn kịp .

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...