Không có chút thiên phú, sao thành tích lại có thể tiến bộ nhanh đến .
Lên đại học, tôi như mong muốn ở bên Trần Kinh.
Trường đại học của chúng tôi không xa nhau, chỉ cần tôi không có tiết thì sẽ chạy qua tìm .
Đường rợp bóng cây, lối mòn quanh co, sân trường đại học, tay trong tay.
Đây đều là những cảnh tượng tôi từng mơ ước về với Trần Kinh.
“Cười cái gì?” Anh hỏi tôi.
“Bạn trai tôi đẹp trai thật đấy.”
Anh khẽ bật một tiếng.
Còn tôi thì đỏ cả tai.
6
Sau khi cãi nhau không vui với Trần Kinh, tôi dọn ra khỏi căn nhà tân hôn của chúng tôi.
Cả hai đều không ai liên lạc với ai.
Trong lòng tôi trống rỗng, hụt hẫng.
Yêu nhau năm năm, tôi thích vô cùng.
Từ rất lâu trước đây, mỗi lần cãi nhau, vì là tôi theo đuổi trước, trong lòng tôi luôn có một chút bất an.
Mỗi khi có nào đến gần , tôi lại đặc biệt lo lắng.
Có lần tôi đến trường tìm , thấy một đàn em của Học viện Múa đang biểu diễn điệu nhảy mới học cho xem.
Tôi giận dữ hỏi : “Có phải ai cũng , ai theo đuổi thì cũng đồng ý đúng không?”
“Cô bị bệnh à? Người học kém nhiều như thế, tại sao tôi lại biết tên , tại sao tôi lại muốn học cùng trường đại học với ?”
Tôi biết không giỏi biểu đạt cảm, mà, có người thích bày tỏ mãnh liệt, có người thì kín đáo và hàm súc hơn.
Nhưng không phải vì người ta không giỏi biểu đạt thì đồng nghĩa với việc người ta ít hơn.
Thế , bây giờ…
Tôi gửi cho một tin nhắn WeChat: 【Chúng ta chia tay đi.】
Sau đó, tôi chặn .
07
【Chủ nhật này tôi tổ chức sinh nhật, cậu có đến không.】
Lương Vũ Phong là chung của tôi và Trần Kinh, thì …
【Tớ không đến đâu, quà tớ sẽ nhờ người mang đến, các cậu chơi vui nhé.】
【Sao thế, sinh nhật tớ mà cậu cũng không đến, bên ngoài cậu có “chó khác” rồi đúng không?】
Tôi toát mồ hôi, đành thành thật trả lời: 【Tớ và Trần Kinh chia tay rồi, tớ tới sẽ rất ngại.】
【Cái gì!! Hóa ra cảm giữa chúng ta còn thua thằng đàn ông khốn nạn đó, cậu tớ thất vọng quá, hu hu hu hu, tớ không cậu nữa.】
【Tớ tới, tớ tới, tớ tới, thế chưa.】
【Bảy giờ, phòng VIP 888 tòa A, hê hê hê, cậu nhé.】
Tôi đến trung tâm thương mại, chọn một chiếc cà vạt màu tím và một chiếc kẹp cà vạt.
Chỉ có màu tím rực rỡ mới xứng với “tên lố lăng” nhất là ấy.
Tôi mở cửa phòng VIP, bên trong đa số đều là những người tôi quen.
Khoảnh khắc mở cửa, tôi lập tức thấy Trần Kinh đang ngồi bên trong.
Anh đang trò chuyện cùng bè.
Khi tất cả ánh mắt trong phòng đều hướng về phía tôi, chỉ riêng vẫn bất .
“Ôi trời, Tiểu Hạ của tôi, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Lương Vũ Phong gọi tôi bước vào.
Tôi chọn một chỗ ngồi cách xa Trần Kinh.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên.
Món ở đây hợp khẩu vị tôi, nên tôi cắm cúi ăn cơm.
Không biết mọi người đang bàn tới chuyện gì, họ bắt đầu kéo các cặp đôi trong phòng ra uống rượu giao bôi.
Hiện trường có ba cặp đôi.
À, không đúng.
Bây giờ chỉ còn hai cặp.
Cặp đầu tiên đứng lên chính là Lão Châu và Ông Doanh Doanh.
Uống xong ly rượu, khuôn mặt Ông Doanh Doanh đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ, cực kỳ quyến rũ.
Những người khác ồn ào hò hét: “Uống thêm một ly nữa đi!”
“Uống ít thôi.”
Trần Kinh nhíu mày, lên tiếng ngăn lại.
“Được rồi, rồi, chúng ta mời cặp tiếp theo.”
Cặp kia uống xong ly rượu giao bôi, còn hôn kiểu Pháp sâu tận một phút.
“Được rồi rồi, cặp tiếp theo nào.”
Bạn bè hò hét bắt tôi và Trần Kinh đứng lên.
Anh khó chịu “tch” một tiếng, không đứng dậy, ánh mắt lại về phía Ông Doanh Doanh.
“Ai ya, hai người đấy, mỗi người nhường một bước không sao, nhau bao nhiêu năm rồi, nào nào, uống ly này hòa nhé.”
Trần Kinh không gì.
Ông Doanh Doanh mấp máy môi, không phát ra tiếng: “Đi.”
Lúc đó mới đứng dậy, cầm lấy ly rượu.
Thật sự,
Chán, chán đến cực điểm.
Tôi nâng ly rượu, không chờ Trần Kinh, một hơi uống cạn.
“Ly này coi như cảm ơn thiện ý của mọi người, tôi và Trần Kinh đã chia tay rồi. Không cần thiết.”
“Chúc sinh nhật vui vẻ, tôi còn có việc, tôi đi trước, mọi người chơi tiếp nhé.”
Tôi đưa quà cho Lương Vũ Phong rồi xoay người rời đi.
“Ê, đừng mà…”
Chưa đợi hết, tôi đóng sập cửa lại, chặn tất cả âm thanh bên trong.
08
Họ nghĩ lần này chia tay, cũng giống như trước đây thôi, chỉ là miệng.
Chỉ đơn giản là cãi nhau một trận, giận dỗi một chút.
Dù sao trước giờ, tôi vẫn luôn là người hạ mình cầu hòa.
Mọi người đã quen với chuyện chúng tôi cãi nhau rồi lại lành.
Tôi đến căn hộ mà ba mẹ mua cho tôi trước khi kết hôn.
Trang trí tinh tế, đồ điện đầy đủ, chỉ là thiếu một chút hơi thở cuộc sống.
Từ khi nhà của Trần Kinh sửa xong, tôi vẫn luôn ở bên đó.
Chỗ này hầu như chưa từng qua ở.
Lúc mua, tôi còn thấy phí tiền.
“Không cần mua đâu, hai căn gần thế này, Trần Kinh đã chuẩn bị xong nhà tân hôn rồi, sửa xong là có thể ở, mua thêm chỉ lãng phí thôi.”
Tôi ôm tay Lão Hạ nũng.
“Số tiền này, ba với mẹ tự giữ lại thì tốt hơn, đi du lịch chẳng phải sẽ vui hơn sao, có nhà để ở là rồi.”
Hiếm lắm Lão Hạ mới nghiêm mặt, không đồng ý với tôi.
“Con à, ở đây con không họ hàng thân thích, ba với mẹ lại xa thế này, lỡ có ngày con bị ấm ức, ngay cả chỗ để về cũng không có.”
Tôi tươi rói: “Sẽ không đâu, Trần Kinh đối xử với con rất tốt, sẽ không bắt nạt con đâu.”
Ngoại trừ trên giường.
Bạn thấy sao?