Bình Yên Bên Anh – Chương 8

Cuộc sống của chị vô cùng phong phú và thú vị.

Chị Châu thường xuyên ghé thăm phòng việc của nhóm tôi, sau khi biết tôi chia tay, chị liền kể lại cho Giang Xuyên.

Giang Xuyên bấy lâu nay luôn khó có cơ hội, cũng chẳng có danh phận gì để tiếp cận tôi, nên mới nghĩ ra cách “cũ rích” nhất.

Chị Châu thương cháu trai mà không dám , trong mối thầm kín càng ngày càng lún sâu, sợ rằng tiếp tục thế này sẽ thành “lão FA” mất thôi.

Cuối cùng, ông trời cũng thương lòng người, mây tan trăng sáng.

Một chút ngọt ngào mơ hồ, từ nơi nào đó dâng lên, cuối cùng lan tỏa khắp toàn thân.

17

Giang Xuyên và Trần Kinh là hai kiểu người hoàn toàn đối lập.

Trần Kinh thì bá đạo, tự cao, phong lưu, tựa như một cơn gió ồn ào rực rỡ, khó mà nắm bắt .

Còn Giang Xuyên giống như một dòng suối mát lành, dịu dàng, len lỏi chảy vào lòng người một cách âm thầm, tinh tế.

Tôi và Giang Xuyên ở bên nhau một cách tự nhiên.

Không có lời tỏ , không có hoa tươi, vì tôi vốn không coi trọng nghi thức.

Nhưng vẫn cẩn thận chuẩn bị một buổi tỏ trang trọng, chuẩn bị những đóa hoa tôi thích nhất, còn mời tất cả bè thân thiết đến chứng kiến.

Anh còn viết cho tôi một bức thư:

“Anh đã thấy chim bay về tổ, nghe tiếng ve ngân nga, ngắm nắng hè rực rỡ,

Anh thấy nơi tận cùng của giấc mơ ban ngày chính là em, từ đó, ánh sáng chan hòa khắp thế gian.

Em là tất cả tưởng tượng và khao khát của .”

Tôi hỏi : “Sao lại nghĩ ra những lời khiến người ta nổi da gà thế này?”

Anh xoa vai tôi, mỉm : “Anh đọc trong tiểu thuyết ngôn , thấy rất hợp với và em.”

Tôi khẽ đặt môi mình lên môi .

Thật tốt… vì đã gặp .

【Ngoại truyện Giang Xuyên】

Thời đi học, Giang Xuyên là một nhân vật mờ nhạt, chẳng ai ý đến.

Tất cả sự quan tâm của chỉ đặt vào những điều mình thích, như lập trình, như máy móc.

Và còn một bí mật, Giang Xuyên vẫn luôn giấu thật sâu trong lòng.

Người đó chính là —— Hạ Thiên.

Và cũng chính là vào một mùa hè năm ấy.

Mẹ đăng ký cho một lớp học bơi, muốn tranh thủ học bơi trong kỳ nghỉ hè.

Nhưng thì chẳng hề hứng thú, chỉ loanh quanh bên hồ bơi.

Rõ ràng là huấn luyện viên riêng của , không dạy , lại bám lấy mẹ để lấy lòng.

Giang Xuyên lạnh lùng hai người họ từ xa.

Không biết huấn luyện viên gì, khiến mẹ đến nở cả hoa trên mặt.

Sau đó, mẹ bơi thẳng ra giữa hồ, huấn luyện viên cũng lập tức theo sát.

Giang Xuyên sớm đã quen với điều này, ba mẹ vốn dĩ vẫn — ở nhà thì đóng vai vợ chồng mẫu mực, còn ra ngoài thì mỗi người một thú vui riêng.

“Ba mẹ, mau tới xem con nè, con có lợi không?”

Một giọng trong trẻo vang lên bên tai .

“Bùm” một tiếng.

Một bóng dáng mảnh mai nhảy xuống hồ, nước bắn tung tóe lên cả mặt .

“Wow, con giỏi quá, tự mình học bơi luôn rồi.”

Bố mẹ bé liên tục khen ngợi.

Cô bé cũng rất tự hào.

“Anh đẹp trai, xuống bơi chung đi.”

Giang Xuyên chẳng đậy, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời .

Nhưng sự lạnh lùng của không bé nản lòng, ngược lại còn càng thêm hăng hái.

Cô nắm tay Giang Xuyên, kéo thẳng ra bể bơi.

“Hạ Thiên, Hạ Thiên, có thể cậu bé này không muốn bơi đâu, đừng ép người ta.”

Ba mẹ Hạ Thiên hiểu tính con mình vốn hoạt bát, sợ khó Giang Xuyên.

Có lẽ là bị giọng trong trẻo ấy thu hút, Giang Xuyên như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo Hạ Thiên xuống hồ bơi.

Ngày hôm ấy là một trong những ngày vui nhất của .

Từ sau hôm đó, mỗi ngày, đều mong ngóng gia đình Hạ Thiên đến hồ.

Họ sẽ mang cho cơm nắm, mang súng nước, mua kem cho .

Thậm chí còn tổ chức sinh nhật cho .

Chỉ tiếc rằng, kỳ nghỉ hè chưa kết thúc, mẹ đã nhanh chóng chán người huấn luyện viên đó.

Và từ đó, mất đi lời hẹn ấy.

Sau này, mỗi mùa hè, đều không còn Hạ Thiên nữa.

【Ngoại truyện Ông Doanh Doanh】

Lần đầu tiên nhận ra Trần Kinh đối xử với mình khác biệt, là trong một buổi tiệc.

Cô tham gia với tư cách của Lão Châu, dẫn đến gặp gỡ nhóm .

Vẻ ngoài của Trần Kinh rất nổi bật, chỉ một cái đã ý ngay.

Bữa tiệc hôm đó toàn món cay kiểu Giang Tây, mà lại ăn không cay.

Mỗi lần ăn một miếng là phải uống ngụm nước, chẳng bao lâu, đồ uống của đã cạn sạch.

Lão Châu và đám thì đang uống vui quên trời đất, chẳng ai để ý đến .

Vị cay lan ra trong miệng khiến ngày càng khó chịu.

“Ưm…”

Đúng lúc này, cánh tay chạm phải một thứ mát lạnh.

Là một chai Coca.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt tuấn tú — chính là Trần Kinh.

“Cảm ơn.”

Sau đó, bắt đầu ý tới ánh mắt của Trần Kinh — hay lặng lẽ mình.

Không hiểu sao, trong lòng dâng lên một chút cảm giác hư vinh không đáng có.

Nhìn xem, một người đẹp và tự tin như Hạ Thiên, thế mà vẫn không thể giữ chặt trái tim đàn ông.

Trần Kinh không chỉ giàu có, mà còn cực kỳ đẹp trai.

Đặc biệt là khi với dáng vẻ nửa lưu manh nửa phong trần, cực giống một ngôi sao mà từng thích.

Cô cũng từng rung , chỉ dừng lại ở rung mà thôi.

Cô biết, vốn không hợp.

Nhưng điều đó không ngăn cản suy nghĩ trong lòng .

【Hạ Thiên xinh đẹp hoạt bát như , chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích.】

【Cậu phải cẩn thận đấy, có những người chẳng quan tâm đối phương có người hay chưa, vẫn sẽ tìm cách chiếm đoạt. Đặc biệt là kiểu con rực rỡ như Hạ Thiên.】

【Hạ Thiên cũng không cố ý, ấy vốn là kiểu người như thế, nếu cậu cản ấy kết , chắc chắn ấy sẽ không vui.】

Những cuộc trò chuyện xen lẫn những “tương tác mờ ám” trước đám đông, khiến mọi thứ càng thêm kích thích.

Cái cảm giác hồi hộp ấy, khiến không thể tự thoát ra.

Sau khi Trần Kinh và Hạ Thiên chia tay, Lão Châu cũng đề nghị chia tay với .

Cô hết sức níu kéo, không đồng ý.

Anh : “Anh không thể ở bên một người có thể bất cứ lúc nào lên giường với .”

Cô xấu hổ đến mức chẳng biết giấu mặt vào đâu.

chưa từng nghĩ sẽ ở bên Trần Kinh, đã từng mơ mộng về cảnh hai người nắm tay, ôm nhau, hôn nhau, thậm chí là… lên giường.

Lần nữa gặp Hạ Thiên là trong lễ cưới của ấy.

nhân viên phục vụ.

Cuối cùng, cũng không kết hôn với Trần Kinh.

Đứng trong một góc khuất, lặng lẽ Hạ Thiên từng bước từng bước đi về phía một tương lai hạnh phúc hơn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...