[Bl] Sếp Cứ Đòi [...] – Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Với một bụng oán khí, tôi đã gõ câu trả lời.

[Nếu đã có tiền, vậy thì cứ tiêu cho người ta đi, dùng tiền đập vào ta đừng mềm tay, show ra quyền lực của đồng tiền đi. Ngoài ra, một mét tám tám không phải là chiều cao tốt đẹp gì đâu, tui đây gợi ý chủ thớt hoặc là tự dậm chân cho lùn xuống, hoặc là tự c.h.ặ.t đ.ầ.u đi.]

Viết xong câu trả lời, tôi chợt nhớ đến Hạ Minh Diên.

Lần trước đi giúp ta lấy giấy khám sức khỏe, hình như thấy trên đó ghi một mét tám tám.

Chả trách mặt lúc nào cũng khắc nghiệt bạc , như thể ai cũng nợ ta năm triệu vậy.

Mắng ta một trận trong đầu, cuối cùng tâm trạng tôi cũng sảng khoái hơn.

Ngày hôm sau, tôi cùng Hạ Minh Diên dọn đồ rời đi. Vốn dĩ sau khi công tác xong, tôi sẽ có một ngày nghỉ phép.

Nhưng giờ ngày nghỉ phép cũng phải đi cùng Hạ Minh Diên về nhà đối phó với họ hàng.

Quả nhiên nhà tư bản toàn là những người chuyên bóc lột.

"Hạ tổng, chỉ hôm nay thôi đúng không?"

Tôi sợ ta cứ bám riết lấy chuyện này.

Hạ Minh Diên gật đầu rồi đưa tay về phía tôi: "Không nắm tay tôi sao? Đừng quên bây giờ cậu là trai tôi."

Tôi nhịn!

Vào công ty này chưa đầy một tháng, tôi còn chưa nắm rõ Hạ Minh Diên thích cho mấy viên đường vào cà phê, giờ lại phải đi ra mắt bố mẹ ta.

Nghĩ thôi đã thấy không thể tin nổi.

Đặc biệt khi nhìn thấy mọi người tươi cười, tôi chợt nhận ra có gì đó không ổn.

"Anh không phải chỉ muốn nói với mọi người rằng là đồng tính, để người nhà sau này đừng giới thiệu đối tượng cho nữa sao?"

"Đúng vậy."

Tôi đảo mắt nhìn quanh, trong phòng khách ngồi rất nhiều người, ai nấy đều tươi cười, khiến tôi rợn tóc gáy.

Sao tôi lại thấy mọi người đều rất vui vẻ vậy nhỉ?

Đặc biệt tôi thấy dì bên cạnh đang thì thầm to nhỏ với người bên cạnh.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/bl-sep-cu-doi-thu-voi-toi/chuong-2.html.]

"Đây là cậu bé mà Minh Diên vẫn luôn thích sao, trông đẹp đôi quá nhỉ."

"Đẹp trai thật đấy, chả trách Minh Diên thích bao nhiêu năm rồi."

Tôi mở to mắt nhìn Hạ Minh Diên, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ to đùng.

Uyển Uyển loại khanh!

Tôi theo Hạ Minh Diên quen một lượt với tất cả họ hàng nhà ta, mỗi người đều mang một nụ cười kỳ lạ trên mặt.

Ánh mắt như muốn dán chặt vào người tôi vậy.

Đặc biệt sau khi tôi rời đi, phía sau lại vang lên tiếng thì thầm to nhỏ.

"Nhà sao lại khác với tôi tưởng tượng thế?"

Dù sao cũng là một người đàn ông đến nhà cơ mà, sao những người này cứ nhìn chằm chằm vào mặt tôi thế?

"Bố mẹ đâu?"

"Mất từ nhỏ rồi, tôi do ông nội nuôi nấng. Nhưng gần đây ông đang đi nghỉ dưỡng ở nước ngoài, cậu tạm thời không gặp được đâu."

"Vậy còn những người thân khác của không có phản ứng gì khi công khai đồng tính sao?"

Hạ Minh Diên lắc đầu, thần sắc vẫn như thường.

Bữa cơm trưa đó khiến tôi rợn tóc gáy.

Thật sự không hiểu nổi tại sao những người này cứ thích nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Sau khi xâu chuỗi lại những âm thanh vừa nghe được, trong lòng tôi lờ mờ có một suy đoán.

Hạ Minh Diên chắc là đã có người trong lòng rồi.

Nhưng tại sao không đưa về? Nhìn nhà ta cũng không giống kiểu không chấp nhận việc công khai đồng tính.

Chẳng lẽ... âm dương cách biệt rồi sao?

Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, ánh mắt tôi nhìn Hạ Minh Diên đều mang theo một tia đồng cảm.

Chả trách ngày nào cũng giữ bộ mặt lạnh tanh, nhìn ai cũng như thể ai cũng nợ ta năm triệu vậy.

Hóa ra là duyên không thuận lợi, để giữ thân như ngọc cho người trong lòng, còn phải kéo tôi ra bia đỡ đạn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...