“Ừ, đến liền.”
Tôi chớp mắt khô khốc, thì thào rất khẽ: “Anh…”
Bước chân ta hơi dừng lại.
Nhưng cuối cùng, vẫn không quay đầu.
Chỉ nắm tay kia, chậm rãi rời đi.
Cô không nén tò mò, liếc vào con hẻm, bỗng hét toáng:
“Á! Anh ơi, hình như có người bị thương ở đó! Anh có thấy không?!”
Một giây sau, đôi mắt ta bị che lại:
“Đừng , dơ bẩn lắm.”
Ôn Thanh Thì dịu dàng .
Từ nơi xa.
Tôi dường như nghe thấy tiếng ta thì thầm:
“Lâm Lăng, kiếp này đã sớm tìm thấy em, nhất định sẽ bảo vệ sự ngây thơ của em.”
“Em sẽ không phải chịu đựng những đau khổ mà nhà họ Vệ ra nữa, cũng không chết tức tưởi như kiếp trước.”
Trong cơn mơ hồ.
Tôi chợt nhớ đến những lời thì thầm khi hấp hối của ta ở kiếp trước: “Tất cả là lỗi của , nếu như tìm thấy em sớm hơn…”
Tôi từng nghĩ, đang về chuyện tôi gặp tai nạn, mất con, rồi không thể sinh nở.
Còn nghẹn ngào dỗ dành: “Già rồi, kiếp sau tụi mình vẫn sẽ bên nhau mà, con cái cũng sẽ có thôi…”
Hóa ra, tiếc nuối của ở kiếp trước…
không liên quan gì đến tôi.
Điều canh cánh trong lòng.
Là hôm đó vì đang ở bên tôi, nên không kịp cứu Vệ Lâm Lăng.
Cho nên kiếp này, chọn mang ấy theo bên người, bảo vệ chu toàn từng li từng tí.
Hóa ra hôm nay đến đây, không phải để cứu tôi.
Mà chỉ để tận mắt thấy—đứa “trộm cắp” như tôi—bị hành hạ ra sao khi thay thế Bạch Nguyệt Quang của !
Nhưng kiếp trước.
Tôi từng nghe loáng thoáng mấy học bàn tán.
Sau vụ việc của hai người con nhà họ Vệ.
Vệ Diễn bị đưa ra nước ngoài.
Còn Vệ Lâm Lăng thì không đi cùng, thậm chí địa vị trong nhà còn tụt dốc.
Có biết nội từng úp mở kể rằng:
“Hôm đó, Vệ Diễn liều chết bảo vệ Vệ Lâm Lăng, ấy bỏ chạy không thèm quay đầu lại…”
Vậy mà Ôn Thanh Thì lại tin chắc Bạch Nguyệt Quang của mình là người vô tội.
Ha.
Thế thì…
Ôn Thanh Thì thật sự nghĩ rằng…
đóa bạch liên hoa kia của ta…
thuần khiết đến thế sao?
Tôi bật khe khẽ, lau máu trên mặt.
Rồi bò dậy, điên cuồng ôm chặt lấy chân một tên trong bọn.
Dù hắn đạp, chửi, tôi cũng không buông tay.
“Không đánh tôi!”
Đến khi hơi thở không thể gắng gượng nổi nữa.
Trước mắt tôi.
chìm vào bóng tối hoàn toàn.
7
Lúc tôi tỉnh lại, bên giường là một cái đầu đầy lông xù đang gục xuống.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi chợt nhận ra—
Mình đang ở bệnh viện.
Xem ra, tài xế đã kịp thời dẫn người tới.
Tôi định ngồi dậy, có lẽ vì tác quá lớn nên Vệ Diễn tỉnh lại.
Anh mở đôi mắt hoa đào xinh đẹp, tôi chằm chằm không chớp.
Một lúc sau, giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào miếng băng trên trán tôi:
“Em … đau không?”
Có lẽ vì quá lâu không chuyện.
Giọng khàn khàn, lại không khó nghe, ngược lại còn rất dễ chịu.
Tôi sững người.
Vệ Diễn… mà lại chuyện với tôi?
Không chỉ tôi kinh ngạc.
Đến cả mẹ nuôi nhà họ Vệ vừa đẩy cửa bước vào cũng không giấu nổi vẻ không thể tin nổi: “Vừa rồi là Tiểu Diễn sao?”
Bà không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày:
“Tiểu Diễn, con cũng với mẹ mấy câu đi không?”
Vệ Diễn chỉ liếc bà một cái, rồi lại quay đầu chằm chằm vào vết thương trên trán tôi, nhất quyết không mở miệng nữa.
Tôi hơi lúng túng, muốn giải thích mà không biết bắt đầu từ đâu:
“Mẹ à, lúc nãy ấy…”
Mẹ nuôi lắc đầu, viền mắt đỏ hoe: “Không sao… từ từ, Tiểu Diễn cần thời gian…”
Bà không thêm gì nữa.
Đúng lúc ấy, Trần xách hộp cơm đi vào.
Lúc ăn trưa.
Cô Trần , chuyện ở con hẻm đã điều tra rõ ràng.
Chẳng qua chỉ là vài tên du côn ngoài xã hội, nghe nhà họ Vệ giàu nên nảy lòng tham, trong đó có một tên thậm chí còn là học sinh cùng trường!
Mấy tên kia đều đã trưởng thành, chắc chắn phải ngồi tù, còn tên học sinh kia cũng bị kỷ luật đuổi học.
Tôi gật đầu, ánh mắt dừng lại trên Vệ Diễn đang yên tĩnh ăn cơm.
Ai có thể ngờ.
Bạn thấy sao?