QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/bo-lai-phia-sau-mot-nguoi/chuong-1
Dường như kiếp này, tôi và Ôn Thanh Thì đã định sẵn là chẳng còn liên quan.
Chỉ là đôi lần cờ.
Lúc tôi đang xem bảng điểm, khóe mắt liếc thấy Ôn Thanh Thì đứng ở phía sau đám đông, ánh mắt mơ hồ, khó đoán.
“Anh ơi, gì ở đó thế? Trên đó đâu có tên tụi mình đâu mà?”
Ôn Lâm Lăng nghi hoặc hỏi.
“Không có gì.”
Tôi quay đầu lại .
Anh ta đã kéo tay Ôn Lâm Lăng rời đi rồi.
Giữa những ngày tháng như thế.
Tôi đã tròn mười tám, sắp sửa bước vào kỳ thi đại học.
Còn Vệ Diễn, từ ba năm trước đã trường đại học nước ngoài mời nhập học.
Hiện giờ, đang du học ở nước ngoài.
Vào ngày thi đại học của tôi.
Dù tôi đã nhiều lần từ chối, Vệ Diễn vẫn bỏ cả bài nghiên cứu, trong đêm bay về chỉ để kịp đưa tôi đi thi.
“Chuyện của em , quan trọng nhất.”
Tôi không còn cách nào khác, đành nghe theo.
Khi hoàn thành môn thi cuối cùng.
Tôi bước ra khỏi trường.
Từ xa.
Đã thấy Vệ Diễn đứng dựa vào xe, mặc áo thể thao đen đơn giản.
Vẻ ngoài nổi bật của lập tức thu hút ánh của vô số người.
Ý định muốn giữ kín của tôi hoàn toàn tan biến.
Quả nhiên.
Chỉ cần có mặt Vệ Diễn, nơi đó không thể không ý.
Anh đâu còn là cậu bé câm từng bị người khác chế giễu năm nào.
Bây giờ, mang khí chất trầm ổn, cao quý, khiến không ít nữ sinh chỉ lướt qua thôi cũng đỏ bừng tai.
Tôi vội vàng bước tới, hối thúc:
“Anh, mau đi thôi.”
Vệ Diễn tuy không hiểu, vẫn ngoan ngoãn đón lấy cặp sách của tôi.
“Anh đến đón em, em không vui à?”
Tôi chẳng còn tâm trí để giải thích, vội đẩy lên xe.
“Không phải, chẳng phải còn hẹn với mấy người sao?”
“Đi trễ là họ sẽ càm ràm đấy.”
Chúng tôi đã hẹn một vài người thân thiết từ bé tụ họp.
Vừa để chúc mừng về nước.
Vừa để ăn mừng tôi thi đại học xong.
11
Sau buổi tụ họp, có người đề nghị đi chơi đua xe.
Tôi và Vệ Diễn cũng không bận gì, liền đi cùng.
Tại trường đua.
Một trận thi đấu giải trí nhỏ đang diễn ra bên trong.
“Ai đang dẫn đầu thế?”
Bạn tôi lên màn hình lớn, kinh ngạc hỏi.
“Ôn Thanh Thì? Hắn cũng về nước rồi à? Lại còn chơi đua xe nữa, hắn có chơi nổi không?”
Ôn Thanh Thì thành tích trung bình, năm đó cũng không thi đại học giống như Vệ Diễn, khác là hắn ra nước ngoài học kiểu “mua bằng”.
Dù sao cũng là người thừa kế của nhà họ Ôn, ai cũng nhận ra, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Dường như là để trả lời nghi vấn của mọi người.
Chiếc xe đua đỏ rực lao qua vạch đích.
Người đàn ông bước xuống xe, nheo mắt, tận hưởng tiếng hò reo của khán giả.
Mấy năm không gặp, hắn đã không còn vẻ non nớt.
Càng ngày, càng giống người đàn ông trong kiếp trước của tôi.
Trên khán đài dành cho người thân.
Một mặc váy công chúa lao đến ôm chặt lấy hắn, hôn lên má hắn một cái: “Anh Thanh Thì, ngầu quá!”
Quan hệ giữa hai người rõ ràng đến mức không thể mơ hồ hơn.
Kiếp trước, tôi là con nuôi chính thức của nhà họ Ôn, từng trải qua vô vàn sóng gió để đến với Ôn Thanh Thì.
Kiếp này.
Không biết hắn đã gì với ba mẹ, mà Ôn Lâm Lăng không hề bị nhận con nuôi, chỉ gọi là “con thân ở nhờ”.
Hừ.
Giờ lại…
Đúng là đã có toan tính từ sớm rồi.
Lúc này, một đôi trai xinh đẹp sánh bước bên nhau, khiến cả trường đua bùng nổ tiếng reo hò.
Bạn tôi tặc lưỡi.
“Xem ra hôm nay trường đua này bị nhà họ Ôn bao trọn rồi.”
“Đi thôi, đổi chỗ.”
Tôi thu lại ánh mắt, định rời đi theo mọi người.
Nhưng phía trước bỗng xôn xao.
Ôn Thanh Thì nắm tay Ôn Lâm Lăng, đám đông vây quanh tiến tới.
Hai nhóm người bất ngờ chạm mặt.
Ánh mắt Ôn Thanh Thì vượt qua đám người, dừng lại trên người tôi, thoáng lộ vẻ ngỡ ngàng.
Hắn sững lại một chút.
Sau đó, như để tránh hiềm nghi, vội buông tay Ôn Lâm Lăng.
“Anh?!”
Ôn Lâm Lăng khó chịu gọi, rồi quay lại trừng mắt tôi.
“Vệ Minh Châu, tới đây gì?”
Ánh mắt ta dò xét.
Chỉ mấy tháng không gặp, ánh mắt ta tôi đã thay đổi, bỗng đầy địch ý.
Tôi còn chưa kịp thắc mắc thì ta lại :
“Hay là… nghe Thanh Thì về nước, cố ý đến xem ấy đua?”
Bên cạnh, Ôn Thanh Thì nghe , ánh mắt khựng lại, rồi lơ đãng lướt qua tôi.
Cứ như đang : Quả nhiên là .
Tôi cạn lời.
Tôi rảnh đến sao?
Vệ Diễn cũng nhíu mày.
Bạn thấy sao?