Bỏ Lại Phía Sau [...] – Chương 8

13

Chớp mắt, kết quả kỳ thi đại học công bố.

Tôi là thủ khoa toàn quốc.

Tôi không quá bất ngờ, ngược lại mẹ nuôi và Vệ Diễn thì vô cùng vui mừng.

Họ đợi giấy báo trúng tuyển gửi về.

Sẽ dẫn tôi đi du lịch nước ngoài một chuyến.

Tôi mình vẫn còn nhiều khóa học chưa hoàn thành.

Vệ Diễn nhíu mày:

“Minh Châu, em quá căng rồi, cần ra ngoài thư giãn một chút.”

Mẹ nuôi cũng tiếp lời:

“Dù có ra sao, nhà họ Vệ cũng mãi là chỗ dựa của con, biết không?”

Tôi khựng người.

Bỗng chốc nhận ra—

Hình như từ khi trọng sinh đến nay, tôi luôn tự ép mình đến nghẹt thở?

Thì ra…

Việc Ôn Thanh Thì không chọn tôi một cách dứt khoát sau khi tôi trở lại, đã tổn thương sâu sắc hơn tôi tưởng.

Vì thế tôi gần như hà khắc với bản thân, muốn nhận sự công nhận từ nhà họ Vệ.

Sợ rằng…

Sẽ lại bị vứt bỏ lần nữa.

Tôi vào đôi mắt quan tâm trước mặt.

Tim khẽ ấm lên.

Rồi cũng nghe theo họ.

Hôm chúng tôi ra sân bay.

Lại trùng hợp gặp gia đình họ Ôn.

Không khí bên họ dường như chẳng vui vẻ gì.

Ba mẹ nhà họ Ôn mặt mày u ám.

Ôn Thanh Thì thì sắc mặt bình thản.

Ôn Lâm Lăng thì lầm lũi đi bên cạnh trai, hiếm thấy im lặng.

“Ôn Lâm Lăng gian lận thi cử, bị hủy kết quả thi rồi. Giờ nhà họ Ôn thành trò cho giới hào môn.”

Mẹ nuôi thu ánh mắt lại, nhạt .

“Sợ mất mặt quá nên còn chưa khai giảng đã vội đưa ta ra nước ngoài, tính xoa dịu dư luận đấy.”

Tôi hơi bất ngờ.

Ôn Lâm Lăng điên rồi sao?

Cô ta nghĩ gì mà dám liều lĩnh như ?

Với hoàn cảnh của ta.

An phận ra nước ngoài học lấy cái bằng là xong.

Cần gì phải mạo hiểm?

Tôi lắc đầu, chẳng buồn nghĩ sâu thêm.

Liên quan gì đến tôi?

Lúc lên máy bay.

Tôi cảm nhận có ánh mắt đang đặt trên người mình.

Tôi quay đầu lại tìm.

Thì thấy không xa là Ôn Thanh Thì.

Ánh mắt hắn phức tạp, bị tôi bắt gặp thì sững người một giây.

“Chúc mừng em, thủ khoa đại học.”

“Cảm ơn.”

Tôi lạnh nhạt quay đi.

Ôn Thanh Thì lại khựng lại, rồi nhấc chân, như muốn đuổi theo.

“Minh Châu…”

Nhưng bị Ôn Lâm Lăng giữ chặt lấy tay, oán độc trừng mắt tôi.

“Anh, ta căn bản không muốn để ý đến nữa!”

“Buông ra!”

Ôn Thanh Thì không chịu, gạt mạnh tay ta ra.

Ôn Lâm Lăng ngã nhào xuống đất, bao ấm ức dồn nén bấy lâu bùng nổ.

Cô ta không hiểu.

Người trai từng chiều ta nhất.

Gần đây lại lạnh lùng đến .

“Anh hối hận rồi đúng không? Nhưng rõ ràng là… chính là người bỏ rơi ấy trước mà!”

Một câu

Khiến bước chân Ôn Thanh Thì chết lặng tại chỗ.

Đến lượt tôi vào cửa.

Tôi không quay đầu.

Chỉ đi theo người nhà họ Vệ bước vào cổng lên máy bay.

Hawaii—

Chúng tôi đến rồi đây!

14

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Tôi bước vào đại học.

Không ngừng tiếp thu kiến thức mới, đồng thời học cách chuyển hóa những nguồn lực mình có thành thực lực thật sự.

Lên năm hai.

Tôi bắt đầu thành lập đội ngũ nghiên cứu riêng.

Mỗi thành viên trong đội đều rất xuất sắc, không hề thua kém tôi.

Để ủng hộ tôi,

mẹ nuôi giao toàn quyền điều hành một công ty con quy mô nhỏ thuộc tập đoàn Vệ thị.

Dự án đầu tiên của đội đã gặt hái thành công vang dội, giúp công ty con tiến thêm một bước lớn.

Những thành quả nghiên cứu tiếp theo—

Càng khiến công ty con này không ít lần vượt mặt công ty mẹ.

Tôi, với tư cách là ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh, bắt đầu các bên ý.

Khi tôi tốt nghiệp đại học.

Vệ Diễn cũng về nước, chính thức bước vào trụ sở trung tâm của Vệ thị.

Không ít người mong chờ một màn tranh đấu giữa con trai cả và con nuôi nhà họ Vệ.

Họ nghĩ, Vệ Diễn vừa về nước liền vào trụ sở, còn tôi chỉ giao một công ty con, ắt hẳn sẽ bất mãn.

Nhưng tôi không hề như .

Ngược lại, toàn lực ủng hộ Vệ Diễn.

Dưới sự ủng hộ của tôi và mẹ nuôi, cùng năng lực xuất chúng của bản thân, Vệ Diễn nhanh chóng đứng vững.

Cùng thời điểm đó.

Tập đoàn Vệ thị ra thông cáo: công ty con do tôi quản lý từ nay chính thức tách khỏi hệ thống Vệ thị, đổi tên thành Tập đoàn Minh Nguyệt.

Hôm ấy—

Pháo hoa trên tầng thượng Tập đoàn Minh Nguyệt nổ suốt đêm dài.

Vệ Diễn đứng bên tôi, :

“Minh Châu, em phải nhớ, Vệ thị mãi mãi là chỗ dựa của Tập đoàn Minh Nguyệt.”

“Tất nhiên là… chưa chắc đâu.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...