Tôi chớp mắt, trêu :
“Biết đâu sau này, Minh Nguyệt lại trở thành chỗ dựa cho Vệ thị đấy, à.”
Vệ Diễn khẽ:
“Đúng, em giỏi nhất.”
Tôi nghiêng đầu.
Nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn bên dưới.
Mỉm .
Đây là thỏa thuận giữa tôi và mẹ nuôi.
Minh Nguyệt là của tôi.
Còn tôi—sẽ mãi là người ủng hộ Vệ Diễn.
“Chỉ một công ty con thôi sao? Cô không muốn cái khác à, ví dụ như… một nửa tập đoàn Vệ thị chẳng hạn?”
Khi ấy, mẹ nuôi từng nhướn mày : “Biết đâu, mẹ cũng sẽ đồng ý đấy.”
“Không.”
Tôi lắc đầu:
“Thứ tôi muốn—là một cái gì đó hoàn toàn thuộc về tôi. Hoàn toàn thuộc về Vệ Minh Châu.”
Hai kiếp người.
Tôi hiểu rất rõ.
Chỉ khi nằm trọn trong tay mình.
Mới có thể nắm chắc mọi thứ.
15
Là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.
Tôi mời về trường tham dự một cuộc thi cưỡi ngựa và bắn cung.
Đại diện cho trường thi đấu.
Đối với tôi, loại cuộc thi này chẳng qua là cơ hội hiếm hoi để thư giãn giữa công việc bận rộn.
Không nằm ngoài dự đoán.
Tôi dễ dàng giành quán quân.
Vừa bước xuống từ bục trao giải, các giáo viên và cán bộ nhà trường đã vây tôi lại từng vòng từng vòng.
Vất vả lắm tôi mới thoát ra .
Lại bị ai đó gọi lại.
“Minh Châu.”
Ôn Thanh Thì cũng tới.
Tính ra, đây là lần đầu chúng tôi gặp lại nhau sau khi hắn về nước kế thừa Ôn thị.
Hắn phớt lờ ánh mắt đầy oán hận của Ôn Lâm Lăng, đi thẳng đến trước mặt tôi, đánh giá bộ trang phục cưỡi ngựa và bắn cung của tôi, trầm trồ:
“Em… càng ngày càng xuất sắc…”
Ánh mắt hắn tôi có sự kinh ngạc, tiếc nuối, và… hối hận.
Tôi chợt cảm thấy ánh mắt ấy thật quen.
Kiếp trước.
Tôi từng đi cùng hắn tham dự một buổi dạ tiệc.
Khi đó Vệ Lâm Lăng, với danh nghĩa con nuôi nhà họ Vệ, đã lên sân khấu biểu diễn một bản piano.
Hắn ta bằng ánh mắt—
Y hệt như bây giờ.
Tôi bỗng muốn bật .
Sống lại một đời, sở thích của Ôn Thanh Thì vẫn chẳng đổi.
Hắn luôn thích—
Thứ mà hắn không thể có .
Tôi người đàn ông đang thất thần trước mặt, lịch sự gật đầu xem như chào hỏi.
Nhưng bước chân không hề dừng lại.
Hắn không chịu buông tha, chắn trước mặt tôi, sắc mặt u ám:
“Nếu … chúng ta có thể bắt đầu lại, em vẫn là em của …”
Tôi sững người.
Hắn—
Tự cho mình là trung tâm đến mức nào ?
Tôi lạnh nhạt cắt lời:
“Tôi nghe không hiểu đang gì đâu, Tổng giám đốc Ôn nếu rảnh quá, không bằng lo cho Ôn thị của mình đi.”
Sắc mặt Ôn Thanh Thì lập tức tối sầm lại.
Theo tôi biết—
Gần đây Ôn thị rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu rớt thảm.
Kiếp trước.
Ôn thị cũng từng gặp đại họa tương tự.
Ôn Thanh Thì sĩ diện.
Khi đó tôi từng đem chút nghĩa thời thơ ấu ra van xin Vệ Diễn, khi ấy đã là “Diêm La Vệ”.
Mới đổi lại sự hỗ trợ.
Kiếp này.
Dù Ôn Thanh Thì trọng sinh và sắp xếp trước.
Nhưng nền móng của Ôn thị sớm đã mục nát từ bên trong.
Lần này—
Không còn nhà họ Vệ chống lưng.
Năng lực hắn có hạn, không thể xoay chuyển.
Ôn thị—
Nguy rồi.
16
Tôi chẳng buồn phí lời thêm với hắn.
Quay người định rời đi.
“Vệ Minh Châu, tôi và Thanh Thì sắp đính hôn rồi, có thể tránh xa bọn tôi không, đừng cứ xuất hiện nữa!”
Bị ngó lơ quá lâu, Ôn Lâm Lăng như phát điên, lao đến chắn trước mặt tôi.
Lập tức bị Ôn Thanh Thì hất mạnh ra, “Em phát điên cái gì?”
“Em chẳng giúp gì cho , đừng có thêm rắc rối không?”
Ôn Thanh Thì cau mày, gắt lên.
Ôn Lâm Lăng bị hất ngã xuống đất.
Cô ta không thể tin nổi Ôn Thanh Thì, sự chán ghét và ghê tởm trong mắt ta—tất cả kỳ vọng cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.
“Anh em rối?” Ôn Lâm Lăng bỗng lên điên dại, vừa chỉ vào Ôn Thanh Thì, vừa chỉ tôi:
“Ôn Thanh Thì, thì ra hối hận rồi đúng không!”
“Anh tưởng ta còn muốn quay lại bên sao? Cô ta bây giờ là Vệ Minh Châu cơ mà! Anh nghĩ là ai?”
“Chính là người chủ chọn em, mà giờ chán rồi, lại muốn bỏ sao?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu.
Thì ra Ôn Lâm Lăng cũng đã trọng sinh.
Chả trách…
Cô ta lại phát điên như .
“Im đi.”
Ôn Thanh Thì hoảng hốt tôi, vội kéo Ôn Lâm Lăng đứng dậy.
“Xin lỗi, em tôi khiến chê rồi.”
“Anh gọi tôi là gì? Em ? Chúng ta sắp đính hôn rồi mà gọi tôi là em ?!”
Ôn Lâm Lăng không chịu bỏ qua, gào lên. Ôn Thanh Thì nhíu mày, vẫn cố nhẫn nhịn giải thích.
Ôn Lâm Lăng không nghe, hai người cãi nhau càng lúc càng to.
Tôi giả vờ như không hiểu gì cả.
Lập tức rời khỏi hội trường.
Mãi đến khi ngồi lên xe của Vệ Diễn, tôi mới thở phào một hơi.
Anh hỏi: “Sao thế? Sau lưng có ma đuổi à?”
Tôi nghiêm túc gật đầu: “Có thật, đáng sợ lắm.”
Ai không phải chứ?
Chỉ tham gia một sự kiện thôi mà cũng có thể đụng phải họ.
Xui xẻo hết chỗ .
17
Tập đoàn Minh Nguyệt phát triển mạnh mẽ.
Kết hợp với Vệ thị trong các dự án hợp tác đa ngành, càng thêm vững chắc.
Thành tích rực rỡ.
Tôi trở thành “tân quý nữ” trong giới thương nghiệp, là đại diện cho sự thành công.
Hiện tại, khi nhắc tới tôi.
Không còn là “đứa con nuôi của nhà họ Vệ” nữa, mà là Vệ Minh Châu của Tập đoàn Minh Nguyệt.
Còn Ôn thị—
Thì sa sút thê thảm, nghe đã bán đi không ít tài sản, thậm chí phải sang nhượng cổ phần.
Dù tôi còn nhớ chút ân nuôi dưỡng ở kiếp trước, từng cố kiềm chế Vệ thị và Minh Nguyệt, không như những nhà khác nhân cơ hội mà giẫm lên.
Nhưng cùng lắm cũng chỉ giữ lại một chút nền tảng.
Tôi gặp lại Ôn Thanh Thì một lần nữa.
Là trong một buổi thầu dự án.
Tôi ngồi ở hàng ghế ban giám khảo.
Ôn Thanh Thì dẫn theo Ôn Lâm Lăng, ngồi phía dưới.
Hắn tôi từ xa, rồi lại xấu hổ cụp mắt xuống.
Một Ôn thị từng có vị thế cao, nay chỉ là một trong vô số đơn vị đi đấu thầu.
Tôi thu lại ánh , không bận tâm nữa.
Giữa giờ nghỉ, tôi vào nhà vệ sinh.
Khi đang rửa tay.
Ôn Lâm Lăng lặng lẽ xuất hiện phía sau.
“Chúng ta chuyện chút không?”
Tôi liếc ta, rồi lặng lẽ lau tay, bước sang phòng nghỉ kế bên.
Cô ta đi theo.
“Thực ra… cũng trọng sinh đúng không?”
“Quan trọng sao?” Tôi hỏi.
Cô ta khựng lại, rồi nâng cao giọng.
“Ôn Thanh Thì đã bỏ rơi , chọn tôi, thực sự không để ý à?”
Sắc mặt tôi vẫn bình tĩnh.
“Ha… Anh ta đẩy vào cái nhà họ Vệ khốn kiếp ấy, rõ ràng biết mẹ Vệ giả tạo, Vệ Diễn cũng chẳng phải người tốt…”
Bạn thấy sao?