Bọ Ngựa, Bọ Ngựa, [...] – Chương 10

Không còn một tí là tát ta, thậm chí còn cho ta lên bàn ăn. 

 

Anh ta càng đắc ý, chắc là nghĩ mình đã lên vị trí, không chờ nữa mà muốn đến khoe khoang với tôi.

 

Quả nhiên, trai tôi đi đến, đứng trước mặt tôi, hất cằm tôi:

 

"Tô Bảo Bối, tôi hơi mệt rồi, đi khiêng cái ghế lớn nhất trong phòng khách lại đây đi, cái ghế thái sư nặng nhất ấy. Tôi muốn một mình khiêng, nếu không tôi không ngồi đâu."

 

Phụ nữ trong làng đúng là sức khỏe rất tốt, điều đó không có nghĩa là một mình tôi có thể khiêng nổi chiếc ghế thái sư mà ngay cả hai người đàn ông cũng không .

 

Tôi chỉ mỉm ta, không gì, cứ thế mỉm ta.

 

Bạn trai tôi lập tức xấu hổ, giận dữ :

 

"Tôi bảo đi khiêng ghế, có ý gì đây? Đến lời của tôi mà cũng không nghe hả?"

 

Tôi đáp: "Ghế thái sư thì tôi không khiêng nổi rồi, chiếc ghế tựa này ngồi tạm nhé!"

 

Sau đó, tôi thật sự đi khiêng cho ta một chiếc ghế tựa. 

 

Bạn trai tôi bệ vệ ngồi xuống, còn gác chân chữ ngũ:

 

"Tô Bảo Bối, nghĩ rằng bán tôi cho thím của , thì tôi sẽ giống mấy người phụ nữ ngốc bị bán, chịu đủ nhục nhã và đau khổ sao?"

 

22

 

"Đâu có, tôi thấy cũng đang sung sướng hưởng thụ lắm mà?"

 

Thím tôi ra tay tuy có chút mạnh bạo, đối xử với mỗi người đàn ông đều không tệ. 

 

Bạn trai tôi hơn nửa tháng nay cũng chăm sóc đến trắng trẻo mịn màng, qua còn béo lên một vòng.

 

"Hừ!"

 

Bạn trai hừ lạnh qua mũi, nhếch miệng khẩy:

 

"Đi rót cho tôi ly nước, tôi khát rồi."

 

"Được thôi."

 

Tôi lập tức đứng dậy đi rót nước, dù sao cũng phải chăm sóc tốt cho người đang mang thai, thì mới có thể sinh ra một con mũm mĩm khỏe mạnh và thông minh.

 

Bạn trai nằm mơ cũng không ngờ rằng tất cả sự quan tâm mà mọi người dành cho ta, đều là vì cái thai con trong bụng ta. 

 

Anh ta đắc ý đến mức tưởng chừng như cái đuôi sắp vểnh lên trời. 

 

Chị Tô rằng mỗi ngày ta đều hí hửng nghĩ rằng, phụ nữ ở đây đúng là dễ dãi. 

 

Chỉ cần thím tôi mang thai thôi mà thái độ đối với ta thay đổi hẳn.

 

Anh ta còn nghĩ, vì trong làng thiếu đàn ông, nên có lẽ nhân lúc thím mang thai, ta có thể tranh thủ tán tỉnh thêm vài người nữa. 

 

Nhưng mấy ngày qua, dù có liếc mắt đưa thế nào, cũng chẳng ai thèm để ý đến ta.

 

Anh ta cảm thấy khó hiểu, chẳng bao lâu liền tự thuyết phục bản thân rằng, chắc là vì mấy người phụ nữ đó sợ thím tôi.

 

, mấy ngày nay, ta cứ tự an ủi mình, rằng hãy chờ thêm một chút nữa. 

 

Đợi đến khi bụng thím lớn, ta sẽ tìm cơ hội khiến thím một xác hai mạng. 

 

Đến lúc đó, tất cả mọi thứ của thím đều là của ta, cả phụ nữ trong làng cũng sẽ là của ta.

 

Anh ta cứ chờ, chờ mãi.

 

Bụng của trai ngày càng to ra.

 

Làng của chúng tôi là nơi linh khí dồi dào, rất thích hợp để dưỡng thai. 

 

Bạn trai tôi mới mang thai hơn ba tháng mà bụng đã lớn thấy rõ, thậm chí còn bắt đầu có thai

 

Anh ta nhận ra điều gì đó không ổn, liền lén tìm đến tôi:

 

"Bảo Bối, gần đây cơ thể tôi có chút không khỏe, trong làng có bác sĩ không?"

 

"Không khỏe à?"

 

Tôi lập tức tỏ vẻ lo lắng, dù gì ta cũng là người đang mang thai. 

 

Tôi nhanh chóng liên lạc với chị Tô, bác sĩ duy nhất trong làng.

 

Chị Tô đến, thím tôi cũng đến.

 

Khi thấy thím, sự căng thẳng của trai lộ rõ mồn một, còn thím tôi cũng rất lo lắng, hỏi ta:

 

"Anh cảm thấy không khỏe chỗ nào?"

 

"Tôi, tôi…"

 

Bạn trai ấp úng mãi không nên lời.

 

Chị Tô đưa ta đến phòng khám, tất nhiên tôi cũng đi theo. 

 

Dù sao thì náo nhiệt không xem uổng phí lắm!

 

23

 

"Tình hình ổn định, thai nhi không có gì bất thường."

 

Chị Tô kiểm tra sức khỏe cho ta, thậm chí còn siêu âm.

 

Nhìn thấy hình ảnh đứa bé đang cử trong bụng mình, trai tôi há hốc mồm, mãi lâu sau mới phản ứng lại:

 

"Đồ điên! Tôi là đàn ông, sao có thể mang thai ? Là giả! Các người đang giở trò gì thế này?"

 

"Hét cái gì?"

 

Thím tôi mặt lạnh xuống:

 

"Không phải chính đã sẽ sinh cho tôi một đứa con bụ bẫm, còn hứa ba năm sinh hai đứa nữa sao? Sao nào, chỉ mồm cho vui thôi à?"

 

Mấy loại đàn ông như thế này tôi gặp nhiều rồi, thật là mất hứng.

 

Bạn trai còn muốn chạy, hai người phụ nữ bên cạnh thím tôi lập tức đè ta xuống giường. 

 

Đối với những phản ứng hoảng loạn như thế này, họ rất có kinh nghiệm. 

 

Chị Tô tiêm một mũi, ta liền mất sức, mềm nhũn nằm trên giường, miệng vẫn lẩm bẩm:

 

"Không phải như thế này... Tôi là đàn ông... đàn ông mà..."

 

Tôi thật sự hết nổi. 

 

Đàn ông thì sao? Đàn ông thì không thể sinh con à?

 

Đây là Thôn Nữ Nhân!

 

Anh ta thật sự nghĩ đây là thế giới bên ngoài, nơi chỉ phụ nữ phải sinh con sao?

 

Khi trai tỉnh lại, ta đã bị khóa bằng xích chó, giam trong một căn phòng bốn bề đều lót đệm mềm. 

 

Dù muốn chết cũng không , chỉ có thể trơ mắt bụng mình ngày một lớn hơn.

 

Hậu kỳ:

 

Bạn trai tôi đã sinh con, là một bé bụ bẫm, tiếc rằng ta bị vỡ ổ bụng, mất máu quá nhiều, không thể cứu .

 

Chị Tô trước lúc chết, ta vẫn còn suy nghĩ về việc sau này sẽ dạy dỗ con mình, thông qua nó kiểm soát tất cả mọi thứ của thím, thậm chí tìm cơ hội thím.

 

Khi đó, tất cả đều sẽ là của ta, coi như đã "ăn miếng cuối".

 

Đáng tiếc thay! Một kẻ lòng dạ đen tối như lại không thể sống sót.

 

Nhưng điều đó không quan trọng.

 

Quan trọng là cuối cùng tôi đã chuyện lớn. 

 

Thông qua những nhóm buôn người trong điện thoại của trai, tôi đã dụ hai người đàn ông cao ráo, da trắng, chân dài đến đây. 

 

Nghe bọn họ còn từng buôn người qua Myanmar, lòng dạ chắc chắn đen hơn cả mực.

 

Mẹ tôi là người vui nhất, bà cuối cùng tôi đã "cướp" một mối đúng ý bà.

 

[Hết truyện]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...