"Mọi người ăn nào!"
Thím bước ra, theo sau là trai tôi, bước đi khập khiễng.
Anh ta thấy tôi, bĩu môi, vẻ mặt đầy khinh thường, đúng là buồn .
Anh ta không nghĩ là mình cũng có thể ngồi xuống uống trà cùng chúng tôi chứ?
Ấy mà đúng thật.
Anh ta kéo ghế cho thím ngồi trước, sau đó định kéo một chiếc ghế bên cạnh để ngồi xuống.
Ai ngờ thím trừng mắt lên:
"Không biết phép tắc à? Đây là lúc phụ nữ uống trà, liên quan gì đến ? Đứng bên cạnh hầu hạ là rồi, còn muốn lên bàn ngồi? Có phải muốn tôi tát cho một cái nữa không?"
Hành kéo ghế của ta lập tức khựng lại.
Anh ta thím đầy khó tin, rồi lại vô thức quay sang tôi, chắc đang nghĩ: Cái con đầy tớ như tôi cũng ngồi lên bàn, còn ta là đàn ông đàng hoàng thì tại sao lại không ?
"Sao? Còn muốn giận dỗi hả?"
Sắc mặt thím lập tức trầm xuống, bàn tay giơ lên liền tát thẳng một cái."Chát!"
Tiếng tát vang dội.
Khuôn mặt trắng nõn của trai tôi đỏ ửng lên trông thấy.
Anh ta không dám cự nự thêm, vội vàng đứng sang một bên cạnh thím, giọng điệu hạ thấp nịnh nọt:
"Sao tôi dám giận chứ? Chỉ là nhất thời tôi chưa quen thôi, từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài. Nhưng thím cứ yên tâm, vì thím, tôi sẽ cố quen dần mà."
Quả thật, ta rất biết nhẫn nhịn.
Tôi vừa nhâm nhi tách trà, vừa ta diễn kịch.
Trong đầu đã có thể tưởng tượng ra ta đang chửi rủa thím thậm tệ như thế nào.
20
"Ha~"
Chị Tô bất ngờ bật khẽ.
Thấy tôi quay sang , nụ của chị càng tươi hơn:
"Bảo Bối lớn thật rồi, giờ cũng biết đọc tâm tư người khác nữa cơ."
Ồ, tôi quên mất, chị Tô có thuật đọc tâm.
Tôi vội vàng hỏi: "Thế vừa rồi em đoán có đúng không ạ?"
Chị Tô đáp: "Rất đúng."
Bạn trai ở bên kia liếc chúng tôi, ánh mắt đầy oán độc trên mặt lại cố nặn ra một nụ , trông vừa kỳ quặc vừa lố bịch.
May mà đây là thôn phụ nữ, đàn ông trông đáng sợ đến đâu cũng chẳng là gì.
Một cái tát là xong.
Quả nhiên, thím lại giáng thêm một cái tát thẳng vào mặt ta:
"Đồ mất mặt, đưa ra gặp khách mà còn dám bày bộ mặt đó. Cút về đi!"
Anh ta ôm mặt bước đi.
Chị Tô quay sang hỏi tôi: "Lần này em đọc gì?"
Tôi đáp: "Chắc là bảo chúng ta cứ chờ đấy, đợi hắn có quyền thế rồi sẽ khiến chúng ta khổ sở."
"Hahaha."
Chị Tô lớn, rót trà cho tôi:
"Bảo Bối có tài lắm, không tệ chút nào. Xem ra chị cũng có người kế nghiệp rồi."
Uống xong trà sáng, chị Tô kéo tôi vào một nhóm chat.
Tôi qua, hóa ra là nhóm buôn người.
Trong đó có rất nhiều tay buôn, mỗi ngày đều có người đăng ảnh chụp để tìm khách mua.
Chỉ cần khách vừa ý, bọn buôn sẽ giao hàng tận nơi.
Chị Tô cũng chính là xem ảnh của tôi trong nhóm này rồi chủ liên hệ với trai tôi.
Chị Tô bảo tôi có thể dùng những người trong nhóm này để luyện tay, đợi thành thạo rồi tự mình chọn con mồi.
Trong Thôn Nữ Nhân, mỗi người đều có nhiệm vụ rất rõ ràng.
Những thông minh nhất thì ra đời tích lũy công đức.
Những tàn nhẫn nhất thì chịu trách nhiệm ép đàn ông sinh con.
Còn những người không đủ thông minh cũng chẳng đủ nhẫn tâm, như tôi chẳng hạn, thì chỉ có thể chọn cách an phận hoặc đi dụ dỗ con mồi rơi vào bẫy.
21
Hiện tại tôi đang chọn cách dẫn con mồi vào bẫy.
Chuyện này không dễ dàng chút nào.
Đám người bọn họ rất cảnh giác, mà tôi lại là người lạ, việc lấy lòng tin của đối phương qua mạng internet thật sự rất khó khăn.
May mắn thay, phía trai tôi mọi thứ lại diễn ra khá suôn sẻ.
Nửa tháng sau, thím lại bày tiệc, ăn mừng cuối cùng cũng có tin vui.
Làng chúng tôi sắp đón chào một con mũm mĩm.
Mẹ tôi bận việc quản gia không xoay xở kịp, tôi cũng đi giúp.
Bạn trai tôi lúc này càng đắc ý, chống nạnh chỉ trỏ đủ kiểu.
Lúc thì món này rửa không sạch, lúc lại bảo trái dưa hấu kia cắt không đẹp mắt.
Khi thấy tôi đến, trong mắt ta thoáng hiện lên vẻ mờ ám.
Dù gì thì cũng đã nhịn nửa tháng, giờ cuối cùng dựa vào cái thai mà trèo lên , hơn nữa còn phát hiện thím đối xử với ta tốt hơn trước rất nhiều.
Bạn thấy sao?