Bỗng Dưng Trở Thành [...] – Chương 5

Lệ Thần Hách đứng bên cạnh, nụ trên mặt gần như không thể kìm nén .

Cậu ta vỗ vai nhân viên bảo vệ với vẻ mặt hài lòng:

"Quả nhiên là nhân viên bảo vệ trong biệt thự sang trọng, nhận thức của ông rất cao. Tôi sẽ xin bố tôi tăng lương cho ông."

Bảo vệ vui mừng khôn xiết:

"Cảm tạ tiểu Lệ tổng, về sau tôi nhất định sẽ càng thêm tận chức tận trách.”

Tôi vừa định biện minh thì bỗng nghe thấy tiếng mẹ tôi cầu cứu từ phía sau.

Quay lại , tôi thấy mẹ của Lệ Thần Hách đang cưỡi trên người mẹ tôi, mạnh tay giật tóc và xé rách quần áo của bà, gần như sắp lộ hết ra ngoài.

Mẹ của Lệ Thần Hách vừa đánh vừa gào lên,

"Không phải là quyến rũ chồng tao sao? Hôm nay tao sẽ lột sạch mày ra, để mọi người xem mày bày trò khêu gợi như thế nào!"

Khóe mắt tôi muốn nứt ra, nhanh chóng tiến lên giải cứu mẹ tôi.

Lại bị Lệ Thần Hách ngáng chân, ngã thành bộ dạng chó ăn phân.

Đối mặt với hành vi tàn bạo như , đám người vây xem không chỉ không ngăn cản, ngược lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi,

“Không hổ là phu nhân tổng tài, giáo huấn tiểu tam cũng mạnh mẽ vang dội như !”

Tôi bất chấp vết bẩn trên người, xông lên, đẩy người nọ ra, giúp mẹ che khuất bộ phận bị lộ.

Mẹ tôi dạy học và nuôi dạy học sinh suốt mười mấy năm, luôn dịu dàng và nhã nhặn, không muốn tay chân với ai.

Lúc này, bà hoảng hốt, mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy.

“Lệ Trì, mẹ chỉ không muốn để bà ta hỏng bộ quần áo đó.”

Mẹ của Lệ Thần Hách nhổ một bãi nước bọt, nâng ly rượu vang đỏ lên và đổ thẳng lên váy,

“Bộ đồ này là con trai tôi tặng, tôi muốn gì với nó thì !”

Lệ Thần Hách cũng phụ họa theo,

“Đúng , đồ của nhà họ Lệ, dù có vứt vào thùng rác cũng không để cho loại tạp chủng như bà hưởng!”

Tôi ôm mẹ, giận dữ ,

“Lệ Thần Hách, nếu mẹ tao có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ bắt mày trả giá!”

Lệ Thần Hách tỏ vẻ khinh thường,

“Chuyện nhỏ thôi, bố tao là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Thị. Dù có mẹ mày thì cùng lắm cũng chỉ phải bồi thường một ít tiền, có gì mà phải to chuyện?”

Mọi người xung quanh vội vàng gật đầu, sợ rằng nịnh nọt không kịp.

Nhìn đám người này, tôi không khỏi lạnh.

Sao, có tiền thì có thể coi thường mạng sống của người khác sao?

Sự việc lần này, nếu Lệ Chấn Hoa không cho tôi một lời giải thích, thì người bố này, tôi cũng không cần nữa.

Đúng lúc đó, mẹ tôi đột nhiên lên cơn hen suyễn.

Nhưng hôm nay ra ngoài lại quên mang thuốc.

Nhìn mẹ thở càng ngày càng khó khăn, tôi run rẩy lấy điện thoại ra, muốn gọi xe cứu thương.

Lệ Trần Hách thấy , liền giật lấy điện thoại của tôi.

Đối phương tôi với vẻ đắc ý,

“Có vẻ như ông trời cũng muốn giúp tao trừng mẹ mày, kẻ hoại gia đình người khác.”

“Chết cũng tốt, đỡ phải người nữa!”

“Mày muốn gọi xe cứu thương à? Quỳ xuống đi, tao sẽ trả điện thoại cho mày.”

Mắt tôi đỏ ngầu, không chút do dự mà quỳ thẳng xuống, trong đầu chỉ muốn cứu mẹ càng nhanh càng tốt.

Nhưng Lệ Trần Hách lại hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại xuống hồ nhân tạo bên cạnh.

Nhìn chiếc điện thoại biến mất, tôi ôm mẹ, muốn khóc mà không có nước mắt.

Đúng lúc đó, một chiếc Rolls-Royce đột nhiên dừng lại không xa.

Một bóng dáng quen thuộc mặc bộ vest cao cấp từ từ bước xuống xe.

Khi rõ người mặc bộ vest cao cấp trước mắt là Lệ Chấn Hoa, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi.

Tôi đỡ mẹ, bước từng bước ngắn dài chạy tới, nghẹn ngào :

“Ba, mẹ bị tái phát hen suyễn, con quên mang thuốc, điện thoại cũng rơi vào nước rồi. Ba mau đưa mẹ đi bệnh viện đi.”

Lệ Chấn Hoa thấy mẹ tôi thở gấp, lập tức nhíu mày.

“Trong xe có thuốc, ba sợ có chuyện bất trắc nên luôn chuẩn bị sẵn, giờ ba lấy cho con.”

Nói xong, ông nhanh chóng mở cốp xe, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, rồi lấy thuốc xịt hen suyễn, xịt vào cổ họng mẹ tôi.

Thấy bà dần thở đều lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, đỡ mẹ ngồi xuống.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại tức giận, mặt cũng đen lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...