Bông Hồng Bằng Tuyết – Chương 1

Sau khi chia tay, tôi vô gặp lại trai cũ ở khoa sản.

Anh thấy tờ phiếu siêu âm trong tay người đàn ông bên cạnh tôi, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Nhưng điều tôi nhớ lại là vào năm mình sâu đậm nhất, chính mắt tôi đã thấy che chở cho thanh mai, hết lòng bênh vực ấy.

Tôi rất hiểu chuyện, nên đã chọn cách rời đi lặng lẽ.

Sau này, người đàn ông cao quý, tao nhã ấy đỏ mắt, chặn tôi vào một góc.

Anh run giọng :

“Cho biết đi, vì sao ngày đó em lại bỏ đi không từ mà biệt?

Anh không bận tâm đứa bé có phải của người khác hay không, chỉ cần là em thì thế nào cũng .

Tri Tri, xin em, đừng rời xa … có không?”

1

Hôm đi cùng thân đi khám thai, tôi lại gặp Cố Từ Niên.

Nửa tháng trước, chị em chí cốt của tôi – Đường Vũ – gọi điện, rằng ấy vừa mang thai hơn năm tháng.

Cô còn dặn tôi nhất định phải về nước trước khi sinh, nếu không thì sẽ xách bụng bầu sang tận chỗ tôi để sinh.

Tôi bật , mua ngay một tấm vé máy bay, trở về quê hương đã xa cách sáu năm.

Ở bệnh viện thành phố, tôi dìu Đường Vũ ngồi xuống ghế.

Cô ấy mỉm thanh thoát, liếc về phía hành lang không xa:

“Lục Ngôn Triều cầm phiếu xét nghiệm đi lâu thế, chẳng lẽ lại bị mấy tiểu tinh trong khoa quấn lấy rồi?”

Tôi bật thành tiếng:

“Đường Vũ, cậu nghiêm túc thế à?

Dù chồng cậu có đẹp trai thật, cũng đâu cần phải canh kỹ như .”

Cô bĩu môi:

“Không phải tớ đa nghi.

Lần trước ấy đưa tớ đi khám thai, có mấy y tá suýt nữa dán chặt lấy ấy rồi.

Tri Tri, cậu đi xem giúp tớ không?”

Tôi bất đắc dĩ một cái.

Quả nhiên, người ta phụ nữ mang thai tăng tiết tố estrogen, nên đặc biệt dính chồng.

Ở Đường Vũ, tôi coi như đã cảm nhận rõ rệt.

Tôi an ủi, vỗ nhẹ tay :

“Được rồi, cậu ngồi đây, đừng đi lung tung.”

Khi tới khoa sản, quả nhiên thấy mấy đang vây quanh Lục Ngôn Triều.

Anh ta giống như Đường Tăng lạc vào Bàn Tơ, lạnh lùng giữ khoảng cách với tất cả.

Tôi bước tới giải vây.

Ra ngoài, trên tay Lục Ngôn Triều đã cầm phiếu siêu âm của Đường Vũ.

Tôi hỏi:

“Thế nào rồi? Đứa bé phát triển ổn chứ?”

Anh dịu dàng mỉm :

“Đừng lo, đứa bé rất khỏe mạnh.

Việc em trở về cũng khiến tâm trạng của Tiểu Vũ tốt hơn nhiều, phải cảm ơn em.”

Tôi cúi mắt, khẽ :

“Đó là điều nên .”

Ngay giây sau, tôi cảm giác mình va phải một lồng ngực đầy mùi vị nam tính.

Chân trượt, tôi ngã nhào xuống đất.

Phía đối diện vang lên một giọng nam trầm thấp:

“Xin lỗi, không đụng đau chứ?”

Tôi ngẩng đầu, bốn mắt đối diện với Cố Từ Niên.

Anh cũng thoáng sững người, bầu không khí như đột ngột ngưng lại.

Thấy , Lục Ngôn Triều vội vàng đỡ tôi:

“Em không sao chứ? Mau đứng lên đi.”

Tôi cứng nhắc đứng dậy, cảm giác rõ rệt ánh mắt đối diện vẫn dán chặt trên người mình.

So với sáu năm trước, giờ đây Cố Từ Niên càng thêm chín chắn, điềm tĩnh.

Gương mặt lạnh lùng ấy mang theo chút mệt mỏi, bị bệnh sao?

Bầu không khí lặng im.

Cố Từ Niên liếc khoa sản sau lưng tôi, rồi lại sang tờ phiếu siêu âm trong tay Lục Ngôn Triều.

Đôi mắt trong thoáng chốc đỏ hoe, hai bàn tay siết chặt thành nắm .

Ánh mắt tôi tràn đầy uất ức, khiến tôi không dám đối diện.

Anh nhất định đã hiểu lầm, cho rằng tôi mang thai rồi.

Nhận thấy bầu không khí khác lạ, Lục Ngôn Triều hơi ngạc nhiên:

“Tri Tri, em quen ta sao?”

Ngón tay bấu chặt vào da thịt, tôi mỉm lắc đầu:

“Không quen.

Chúng ta đi thôi.”

Lời vừa dứt, tôi không ngoảnh lại, lướt ngang qua người Cố Từ Niên.

Sau lưng, khẽ trong câm lặng.

Qua một phen này, tâm trạng tôi hoàn toàn sụp đổ.

Đường Vũ khám xong thì thèm ăn, nhất quyết rủ tôi cùng đi ăn tối với hai vợ chồng.

Cuối cùng, tôi vẫn từ chối.

Kéo chặt chiếc áo khoác gió trên người, tôi bước ra khỏi bệnh viện.

Đứng bên đường chờ xe, ánh đèn neon rực rỡ của thành phố hắt xuống.

Mà ký ức cũ lại rõ ràng như thiêu đốt tim gan tôi.

Lần đầu gặp Cố Từ Niên, chắc là vào năm tôi mười sáu tuổi.

Là con của người giúp việc, tôi theo mẹ dọn vào ở trong nhà họ Cố.

Hôm đó, Cố Từ Niên dắt theo một con chó quý từ ngoài cổng bước vào.

Toàn thân toát ra khí chất cao quý, xa cách, như thể không thể với tới.

Tim tôi chợt hẫng đi một nhịp.

Phải thừa nhận, thật sự rất đẹp trai.

Tôi hồ hởi chào hỏi, Cố Từ Niên chỉ hờ hững đáp lại một tiếng “ừ”.

Sau đó, mẹ tôi bảo, tính vốn lạnh nhạt, kiêu ngạo.

Cũng đúng thôi.

Một cậu thiếu gia sinh ra trong nhung lụa như , vốn chẳng cùng thế giới với chúng tôi.

Mãi cho đến khi mẹ tôi ngã bệnh, chính Cố Từ Niên đã nhờ người đưa bà vào viện.

Khi ấy tôi lo lắng đến bật khóc.

Anh không dịu dàng, lại đưa tay lau đi nước mắt trên má tôi:

“Khóc gì chứ, còn có tôi đây.”

Lúc ấy tôi mới biết, thì ra Cố Từ Niên là người ngoài lạnh trong nóng.

Từ đó trở đi, chỉ cần có mặt , tôi luôn thấy an lòng.

Chúng tôi dần hiểu nhau qua từng ngày bên cạnh.

Tôi hiểu sự đơn của .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...