2
Cũng hiểu khao khát thân đến nhường nào.
Thế trong một gia đình danh giá như thế, chẳng ai có thể dừng lại để hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Vậy mà tôi lại cờ bước vào thế giới ấy của .
Ở tuổi thiếu niên, Cố Từ Niên bỗng trở nên sống theo một cách hoàn toàn khác.
Chàng trai lạnh lùng, ít lời ấy, lại chỉ dành sự dịu dàng cho riêng tôi.
Anh chưa từng khinh thường tôi nghèo khó, cũng chưa từng chê mẹ tôi chỉ là người giúp việc.
Mối tuổi trẻ, vừa ngây ngô vừa mãnh liệt.
Tôi thừa nhận, để từ chối Cố Từ Niên là điều quá khó khăn.
Mùa hè sau kỳ thi đại học, tôi và cùng đi cắm trại.
Anh đưa tôi ra đồng bắt đom đóm, nhốt vào chiếc lọ trong suốt.
Dưới ánh sáng lập lòe, chúng tôi hôn nhau.
Cố Từ Niên đặt tay lên vai tôi, nụ hôn vừa kìm nén vừa da diết.
“Tri Tri, đã trêu chọc thì phải theo cả đời.
Nếu dám bỏ rơi , em sẽ chết chắc.”
Khi ấy, tôi ngỡ rằng đó chính là .
Cho đến sau này, khi thanh mai của xuất hiện.
Cô ấy khóc đỏ mắt, tôi mới là kẻ hoại cảm giữa và Cố Từ Niên.
Cô ta bảo, một người như , tương lai định sẵn phải kết hôn với người môn đăng hộ đối.
Còn tôi, chỉ là con của người giúp việc.
Tôi vốn dĩ… không xứng.
Năm đó, có lẽ là quãng thời gian u ám nhất trong cuộc đời tôi.
Mẹ tôi mất vì tai nạn xe.
Nhà họ Cố cũng coi như có chút thể diện, đã thay mẹ tôi lo tang sự.
Từ đó, tôi không còn lý do gì để ở lại nhà họ Cố nữa.
Thế , mẹ của Cố Từ Niên lại tìm đến tôi.
Người phụ nữ cao quý ấy đưa cho tôi một tấm vé máy bay.
Một tuần sau bay sang Mỹ, không có vé khứ hồi.
“Ta biết thành tích của con luôn rất tốt, ta sẽ sắp xếp cho con vào trường phát thanh truyền hình hàng đầu bên đó.
Nhưng điều kiện là, trong vòng năm năm, con không phép về nước.
Tri Tri, con thông minh như , hẳn phải hiểu ý ta rồi.”
Đây chẳng phải là muốn ép buộc tôi và Cố Từ Niên chia cách sao?
Tôi bướng bỉnh lắc đầu, không chịu chấp nhận hiện thực.
“Bác , có lẽ bác chưa hiểu rõ cảm của cháu và Cố Từ Niên, bọn cháu là thật lòng.
Cháu có thể không ở lại nhà họ Cố, đi đâu cũng . Nhưng xin bác hãy cho bọn cháu một cơ hội, có không?”
Mẹ của Cố Từ Niên lại mất kiên nhẫn, cắt ngang tôi:
“Các con mới bao nhiêu tuổi? Giờ còn đến cảm, con thấy thực tế không?
Tri Tri, bác rất quý con, không có nghĩa là chấp nhận con dâu nhà này.
Cố Từ Niên không phải người bình thường, nó sẽ tiếp quản toàn bộ tập đoàn trong tương lai.
Người nó cưới chỉ có thể là tiểu thư danh giá, chỉ như thế mới xứng đáng hiền thê của nó.”
Tôi bà, chỉ thấy đầu óc quay cuồng.
Người phụ nữ vốn hiền hòa với tôi ngày trước, nay lại nghiêm khắc lạnh lùng đến .
Tôi siết chặt nắm tay, bên tai lại vang lên giọng của bà.
“Hẳn con cũng biết sự tồn tại của Phương Lê rồi chứ? Cô ấy và Từ Niên là thanh mai trúc mã, gia thế tương xứng.
Phương Lê nhiều năm nay một lòng với nó, không ngoài dự đoán, tương lai hai đứa sẽ xây dựng một gia đình tốt đẹp.
Tri Tri, bác là vì muốn tốt cho con. Chẳng lẽ đợi đến lúc bọn họ ở bên nhau, con còn muốn ở lại tự chuốc lấy nhục nhã sao? Thà rằng con hãy đi tìm một bầu trời khác, để biết mình có thể có tương lai thế nào.”
Bà đặt vé máy bay lên bàn việc.
Ánh mắt bà phức tạp tôi một cái, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Tôi cắn chặt môi, trái tim từng chút một sụp đổ.
Sau này, tôi cờ bắt gặp Phương Lê bị một cậu con trai tỏ .
Cô ta lạnh nhạt từ chối, mình đã có trai.
Mà người không chút do dự bảo vệ, đứng ra che chở cho ta, chính là Cố Từ Niên.
Anh kéo mạnh Phương Lê về phía mình, chắn ở trước mặt ta.
Lông mày khẽ nhíu, ánh mắt lạnh lẽo:
“Anh , chuyện của Phương Lê xưa nay do tôi quản.
Anh muốn theo đuổi ấy thì cũng phải có sự đồng ý từ hai phía.
Tôi khuyên , từ đâu đến thì quay về đó đi.”
Bị bảo vệ ở phía sau, ánh mắt Phương Lê chứa đầy ái mộ.
Tim tôi nhói buốt.
Anh bảo vệ ta như thế, chắc chắn là có cảm rồi.
Tôi không bước đến, chỉ xoay người bỏ đi.
Đêm đó, tôi gọi điện cho mẹ Cố Từ Niên.
“Cháu đồng ý sang Mỹ học.
Bạn thấy sao?