5
Chị đã sớm buông bỏ, cũng có hạnh phúc của riêng mình. Nhưng Cố Từ Niên vẫn dừng ở đó, sống trong dằn vặt đau khổ.
Lý trí vĩnh viễn chỉ để dọn dẹp mớ hỗn loạn mà cảm tính để lại. Vậy hãy coi đây là điều cuối cùng chị có thể cho ấy.”
Cảm nhận nơi khóe mắt ươn ướt, tôi vội vàng lau mạnh khuôn mặt mình.
“Cảm ơn chị đã với tôi. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi.
Tôi không trách chị, chỉ trách ông trời trêu ngươi.”
Phương Lê ngập ngừng, cuối cùng vẫn kéo lấy tay tôi:
“Đi theo chị.”
Tôi mơ hồ đi theo sau, bị ta dắt qua từng gian phòng.
Cuối cùng, ta dừng lại trước một căn phòng ở cuối hành lang.
“Hôm nay là sinh nhật Cố Từ Niên, tâm trạng ấy rất tệ.
Em có muốn cùng chị vào không?”
Đứng trước cửa, tim tôi bỗng chốc run rẩy.
Bước vào thì dễ, tôi có thể gì đây?
“Không.” Tôi sang Phương Lê. “Chị vào đi, tôi muốn yên tĩnh một lúc.”
Cô ta tôi, ánh mắt bất mãn, cuối cùng chỉ để lại một câu:
“Vậy chị để cửa cho em, lúc nào muốn thì bước vào.”
Phương Lê quả nhiên để lại một khe cửa nhỏ.
Tôi đứng bên ngoài, qua kẽ hở thấy Cố Từ Niên bên trong.
Anh dường như đã say, ngồi ngả trên sofa, nửa mơ nửa tỉnh, miệng không ngừng gọi tên tôi.
Mấy người của cuối cùng cũng chịu hết nổi, giật lấy ly rượu trong tay .
“Nếu đã buông không , sao không đi tìm ấy rõ ràng?”
Nghe , mắt Cố Từ Niên đỏ ngầu đến đáng sợ.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ướt át:
“Các cậu nghĩ chưa tìm sao?
Là Kiều Tri Tri không cần nữa.”
Dứt lời, nhạt, tự giễu bản thân.
Tôi hít mạnh một hơi, bàn tay khẽ run lên.
Trong phòng, Cố Từ Niên lại ngửa đầu uống cạn, sau đó loạng choạng đứng dậy:
“Các cậu cứ uống đi, tính hết vào tài khoản của tôi.”
Anh sải bước dài, chỉ vài nhịp đã đến cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Trong đôi mắt lạnh lùng kia, lại cuồn cuộn cảm sâu nặng.
Mọi người trong phòng đều thấy tôi, lập tức lặng ngắt.
Tiếng thì thầm kinh ngạc vang lên liên tiếp.
“Không nhầm chứ? Đó chẳng phải là Kiều Tri Tri sao?”
“Má ơi, huống gì đây?”
Mặt tôi thoáng trắng bệch, xoay người bỏ chạy.
Sau lưng, giọng nghẹn lại nơi cuống họng của vang lên:
“Kiều Tri Tri, em dám chạy!”
Dĩ nhiên tôi không để ý đến .
Chân bước vội vã, chạy thục mạng.
Vừa ra đến cửa quán bar, đã bị Cố Từ Niên tóm lại.
Ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận.
Khi bờ môi nóng rực phủ xuống môi tôi, tôi mới sực tỉnh.
Nhưng không cho tôi cơ hội phản kháng, ôm chặt tôi trong vòng tay.
Nụ hôn ngột ngạt khiến tôi gần như nghẹt thở, bên tai vang lên tiếng thở dài khẽ khàng của :
“Chạy gì nữa? Em có thể trốn cả đời sao?”
“Tôi có thể.”
Cố Từ Niên nghiêm túc tôi:
“Nhưng thì không.”
“Anh rốt cuộc muốn gì?”
Thái độ của bỗng chốc mềm xuống:
“Tri Tri, em còn bận lòng chuyện Phương Lê sao?”
“Không có.”
“Dù có hay không, vẫn phải giải thích. Anh luôn xem Phương Lê như em , thậm chí như người thân. Từ nhỏ hai đứa đã lớn lên cùng nhau, chưa từng có suy nghĩ nào khác. Tri Tri, trái tim từ lâu đã trao cho em.”
“Rồi sao nữa?”
Cố Từ Niên tôi đầy thận trọng:
“Anh muốn biết, vì sao năm đó em bỏ đi không một lời?
Ngày gặp em ở bệnh viện, em có biết tim đau đến mức nào không? Anh thậm chí muốn giữ em lại, muốn rằng không bận tâm đứa bé có phải của người khác hay không. Chỉ cần là em, thế nào cũng . Chỉ cần em chịu ở lại, sẽ coi đứa bé ấy như con ruột của mình.
Tri Tri, xin em đừng rời xa nữa, có không?”
Tôi im lặng.
Một lúc sau, tôi về phía Cố Từ Niên:
“Anh đang cầu xin quay lại sao?”
“Đúng. Anh đang cầu xin em. Chúng ta quay lại đi, không?”
Mọi chuyện đến quá nhanh.
Tôi không đồng ý với Cố Từ Niên.
Đêm nay tuyết rơi dày đặc, phủ kín mặt đất một tầng băng giá trắng xóa.
Trận tuyết này từ hôm qua đã rơi, kéo dài đến tận hôm nay.
Nhìn Cố Từ Niên, trong đầu tôi chợt hiện về một mùa đông nhiều năm trước.
Ngày ấy, đứng trước cửa, dùng tuyết nặn cho tôi một dâu mặc váy cưới.
Anh , rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ trở thành tân nương của .
Anh còn , Cố Từ Niên cả đời này chỉ thuộc về Kiều Tri Tri.
Tôi đã rạng rỡ đến thế.
Tôi từng ngỡ, những ngày ấy sẽ kéo dài mãi mãi.
Bạn thấy sao?