Bông Hồng Bằng Tuyết – Chương 6

6

Rằng tôi nhất định sẽ gả cho .

Nhưng giờ, cảnh còn người mất, chẳng thể quay lại nữa rồi.

Tôi khẽ cất lời:

“Cố Từ Niên, tuyết rơi rồi.”

Tôi đưa tay hứng một bông tuyết, nó tan chảy dần trong lòng bàn tay.

“Anh có biết không? Sáu mùa đông ở nơi đất khách, mỗi lần tuyết rơi, em đều tự hỏi…

Rằng đang gì?

Anh có sống tốt không, có từng nhớ đến em không…”

Tôi bật khe khẽ, tầm mắt dần nhòa đi.

Năm đầu tiên sang Mỹ, tôi không đổi số điện thoại.

Trong một ngày đông tẻ nhạt, tôi bất ngờ nhận cuộc gọi từ bên kia đại dương.

Tiếng chuông vang lên rồi tắt, lại vang lên rồi tắt.

Ánh sáng nhấp nháy của cuộc gọi dường như cố chấp đến tận cùng.

Tôi cầm lấy điện thoại, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.

Đầu dây bên kia, Cố Từ Niên say mèm, giọng mang theo nức nở.

“Tri Tri, nhớ em quá.

Đừng dỗi nữa có không, quay về bên đi.”

Tôi lặng lẽ ra khung cửa sổ, ngắm tuyết rơi, lạnh nhạt :

“Chúng ta đã chia tay rồi.”

Ngắt máy, nước mắt tôi lại trào ra không kìm .

Giọng của Cố Từ Niên kéo tôi về thực tại.

“Không chỉ là mùa đông, mà là mỗi ngày… đều nhớ em.”

Tôi ngẩng lên, ánh mắt chạm phải đôi con ngươi sâu thẳm của .

Hơi thở chợt khựng lại, đầu ngón tay run run co lại, như thể ngay cả bầu không khí xung quanh cũng đông cứng.

Cố Từ Niên bước xuống bậc thang, tiện tay bẻ lấy một cành cây trơ trụi trên ngọn cây.

Anh ngồi xổm xuống, gom một nắm tuyết trắng.

Ngón tay khéo léo xoay chuyển.

Chẳng bao lâu, một đóa hồng bằng tuyết đã thành hình.

Anh đặt đóa hồng vào tay tôi:

“Trên thế giới này, mỗi bông tuyết đều là duy nhất.

Chúng chỉ có một đời, oanh liệt rơi xuống, rồi hoặc tan chảy, hoặc biến mất giữa muôn vạn đồng hành.

Sáu năm trước, của chúng ta cũng như bông tuyết này, thoáng qua rồi tan biến.

Tri Tri, chưa từng trách em. Là không cho em đủ an toàn, mới khiến em phải ra đi nơi xứ người.

Nhưng muốn em biết, bông hồng băng tượng trưng cho bất diệt.

Nó chỉ nở duy nhất một lần, thì chi bằng ta hãy sống cho thật rực rỡ.”

Sống mũi tôi cay xè, ánh mắt mờ đi bởi hơi nước.

Cố Từ Niên dịu dàng lau khóe mắt tôi, rồi xoa gò má đỏ ửng của tôi, nụ của rạng rỡ đến chói mắt:

“Tri Tri, cả đời này đều thua em.

Trong tim , từ đầu đến cuối chỉ có một người–là em.

Ý là, em cả một đời.”

Tôi bật , vừa vừa khóc.

Anh bị tôi cho luống cuống, còn tôi lại siết chặt tay :

“Em lạnh quá.”

“Vậy cởi áo khoác cho em mặc.”

“Không cần… em muốn ôm em.”

Anh khựng lại một giây, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, mắt đỏ hoe.

Giọng trầm ấm, run run vang lên:

“Còn muốn gì nữa?”

“Ôm chặt hơn.”

Cánh tay siết nơi eo tôi lại càng chặt, như sợ chỉ cần lơi tay, tôi sẽ biến mất lần nữa.

“Tri Tri, còn gì nữa không?”

“Có, nhiều lắm… sau này em sẽ từ từ với .”

Tôi ngẩng lên .

Ánh mắt dịu dàng chạm vào ánh mắt tôi, dần trở nên nóng rực.

Anh cúi đầu, khẽ hôn lên bờ môi đỏ mọng của tôi.

Nụ hôn mềm mại, ngọt ngào như kẹo bông, ban đầu nhẹ như lướt qua, rồi càng lúc càng sâu, khiến lòng tôi hỗn loạn.

Những bông tuyết tung bay rơi xuống, phủ lên tóc, lên vai hai chúng tôi, tô thêm vài phần lãng mạn cho khoảnh khắc này.

Đến đây, tôi mới hiểu câu mà Cố Từ Niên từng .

“Nếu đời này có thể cùng em ngắm tuyết, thì đã xem như cùng nhau bạc đầu.”

Trong lòng tôi, tôi đã gả cho từ lâu rồi.

Khi nặn cho tôi dâu tuyết mặc váy cưới năm ấy.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, cánh tay dài của Cố Từ Niên vẫn chiếm hữu đặt trên eo tôi.

Anh ôm tôi, ngủ vô cùng say.

Ngẩng đầu trần nhà xa lạ, tôi mới nhận ra nơi này là nhà của Cố Từ Niên.

Tôi vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị kéo mạnh trở về.

Vòng tay nóng rực lập tức bao trùm lấy tôi.

Bên tai vang lên giọng khàn khàn của :

“Còn muốn chạy sao?

Đêm qua là ai quấn chặt lấy , không chịu buông?

Ăn sạch rồi còn muốn bỏ đi, em đã cho phép chưa?”

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Nghĩ đến đêm qua, tôi và từ cửa hôn nhau đến tận phòng ngủ.

Cánh tay dài của khép cửa lại, chặn hết xuân sắc trong phòng.

Tôi xấu hổ vùi vào lòng .

Trên đầu vang lên tiếng khẽ đầy vui sướng:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...