Bỗng Một Ngày Có [...] – Chương 2

5

Cuộc sống sau hôn nhân của chúng tôi chung khá êm đềm, cho đến khi chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Giang Yến Chu giờ đang đi lại trong căn hộ tân hôn của chúng tôi.

Vì mất trí nhớ, ấy thậm chí không biết cấu trúc hay cách bày trí trong nhà.

Chúng tôi mới cưới nửa năm, những dấu vết của đám cưới vẫn còn sót lại trong nhà.

Ánh mắt Giang Yến Chu dừng lại ở chữ “Song Hỷ” đỏ rực treo trên tường – kiểu ba chiều nổi bật.

Anh nó chằm chằm, như đang suy nghĩ gì đó.

“Xấu quá.” – buột miệng.

Vừa xong mới sực nhớ tôi đang đứng cạnh, liền quay sang tôi một cái.

Tôi mặt không biểu cảm:

“Chính lúc đó đòi treo nó lên cho bằng đấy.”

Trước khi cưới, Giang Yến Chu khăng khăng phải treo cái chữ “Song Hỷ” đỏ to đùng đó lên bức tường thiết kế kiểu cổ điển.

Lúc đó không chỉ có mỗi chỗ này, sau khi cưới, hầu hết các món trang trí đều tháo xuống.

Chỉ còn sót lại cái chữ đó.

Giang Yến Chu im lặng.

Anh tôi, rồi lại chữ “Song Hỷ”, vẻ mặt hoang mang như thể đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của chính mình.

“Em… tên gì ? Còn nữa, chúng ta thật sự đã kết hôn à?” – ấp úng mất vài giây mới hỏi .

Tôi không rõ bây giờ nghĩ gì về cuộc hôn nhân này, hay cụ thể là nghĩ gì về tôi – người vợ hợp pháp của .

Dù tôi biết hai chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, và trí nhớ của có khả năng hồi phục trong tương lai,

ánh mắt xa lạ của người đầu gối tay ấp vẫn khiến tôi thấy lạc lõng.

Tôi vào phòng ngủ chính, mở ngăn kéo lấy ra hai cuốn sổ đỏ, đưa cho :

“Đây là giấy đăng ký kết hôn của chúng ta. Em tên là Lục Dư San.”

Giang Yến Chu lật giở hai cuốn giấy tờ, ánh mắt đầy tò mò.

Tôi không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy cúi đầu xem vài giây, rồi lại ngước lên tôi.

Trí nhớ của dừng ở tuổi 18, vẫn chưa thể tiếp nhận việc bản thân đã là người có gia đình.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

giúp việc mà ba Giang đã sắp xếp đến chăm lo chuyện ăn uống cho thời gian này.

Cô vừa vào nhà đã vào bếp lo nấu nướng.

Rất nhanh sau đó, bữa cơm dọn lên.

Tôi và Giang Yến Chu cùng ăn trong im lặng.

Sau bữa ăn, cũng không ngồi yên, mà đi loanh quanh khắp nơi trong căn hộ.

Đến khi đứng trước cửa phòng ngủ chính, dừng lại một lúc lâu.

“Anh có thể vào xem thử không?” – hỏi.

“Tất nhiên rồi, đây cũng là phòng của mà.”

Giang Yến Chu, trong trạng thái mất trí nhớ, chầm chậm bước vào căn phòng ngủ của hai vợ chồng.

Vừa bước vào, đã khựng lại, quay đầu tôi với vẻ không tin nổi:

“Bây giờ ngủ trên giường có ga màu hồng và đắp chăn hồng luôn á?”

“Sao? Anh cũng thích mà, trước giờ vẫn dùng hoa nhí còn chưa thấy phàn nàn.”

Có lẽ chàng trai 18 tuổi chưa từng biết rằng, đàn ông sau khi kết hôn không hề có quyền lựa chọn bộ chăn ga gối nào cả.

Tôi không biết Giang Yến Chu ở tuổi 18 là người thế nào,

vẻ mặt và cách cư xử bây giờ của , có vẻ hơi “ngầu ngầu” kiểu trai trẻ thích thể hiện.

Ấy mà khi thấy bộ ga giường màu hồng lại đầy vẻ khó xử.

“Gì ? Trai ngầu thì không đắp màu hồng hả?”

“Giang Yến Chu, cứ tự nhiên đi. Em đi tắm, lát nữa ra thay thuốc cho .”

Điều tôi không hề hay biết là – sau khi tôi vừa xong câu đó và vào nhà tắm,

người đàn ông trong phòng bắt đầu… ngồi không yên rồi.

Nhưng tôi thật sự quá mệt rồi.

Từ lúc biết Giang Yến Chu gặp chuyện đến khi xuất viện, tinh thần tôi luôn trong trạng thái căng như dây đàn.

Giờ tôi chỉ muốn tắm xong rồi ngủ một giấc thật ngon.

Tắm xong, tôi mặc đồ ngủ mở cửa phòng tắm bước ra, đúng lúc thấy Giang Yến Chu vừa đẩy ngăn kéo tủ đầu giường lại.

Dù chỉ thấy bóng lưng thôi, tôi vẫn có thể cảm nhận sự hoảng loạn trong tác của .

Tôi hơi nhướn mày.

Cũng đúng thôi, trong tủ đầu giường đúng là có chút “bí mật”.

Giang Yến Chu trước kia từng kiểu như đi gom hàng, mua cả thùng bao cao su về.

Hai ngăn kéo của tủ đầu giường sắp xếp kín mít, đầy ắp.

Còn bên kia… là một ít đồ chơi nhỏ.

Cho dù trí nhớ chỉ dừng lại ở tuổi 18, thì cũng đâu phải con nít nữa đâu.

Giang Yến Chu quay lại tôi một cái.

Bộ đồ ngủ của tôi rất bình thường – chỉ là một bộ pijama chấm bi màu đen.

Tôi vừa định bước đến, thì Giang Yến Chu đột ngột lùi lại, lấy tay che mặt, với tôi:

“Em… em đừng lại gần…”

Anh ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ sát đất, hai tay che mặt, cả người như sắp… chín tới nơi.

6

Tôi đã lâu lắm rồi không thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Giang Yến Chu.

Ngay cả lần đầu chúng tôi hôn nhau, hay lần đầu ngủ chung giường, cũng không ngại đến mức này.

Một cú ngã đầu óc lộn xộn, lại cho tôi cơ hội thấy phiên bản “thiếu niên ngại ngùng” của Giang Yến Chu.

“Anh ổn chứ?” – tôi hỏi.

Giang Yến Chu đỏ cả vành tai.

Anh vốn có làn da trắng, ngày thường lại điềm đạm, ít biểu lộ cảm .

Tôi vừa định tiến lại gần để kỹ hơn, thì điện thoại reo lên – là mẹ tôi gọi.

“San San à, hình của Yến Chu sao rồi, có nghiêm trọng không con?”

Tôi hạ giọng trả lời:

“Không sao ạ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là ổn.”

“Thật sự mất trí nhớ à?”

Tôi liếc Giang Yến Chu một cái, khẽ “ừm” một tiếng.

Lúc này giọng ba tôi cũng chen vào:

“Vậy phải sao bây giờ? Nếu thằng bé mãi không nhớ lại thì sống tiếp kiểu gì?”

“Không sao đâu ba, bác sĩ bảo trí nhớ sẽ phục hồi mà.”

Đến lúc này rồi, tôi cũng không muốn để ba mẹ phải lo lắng thêm nữa.

Cúp máy xong, ánh mắt tôi lại dừng trên người Giang Yến Chu.

Tôi bước về phía .

Càng tiến lại gần, ánh mắt Giang Yến Chu càng dao rõ rệt:

“Em… em định gì?”

Tôi đứng trước mặt , từ trên xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu :

“Để em xem vết thương.”

So với Giang Yến Chu, tôi vẫn là người bình tĩnh hơn.

Dù sao đây cũng là chồng tôi, sờ một chút thì có gì mà ngại.

Khi tôi tháo băng ra, vết thương trên đầu hiện ra trước mắt.

Trước lúc tôi đi công tác, vẫn khỏe mạnh bình thường.

Vậy mà mới vài ngày, chồng tôi không chỉ bị rách một đường trên trán, mà còn quên cả tôi là ai.

Quên rằng mình đã tốt nghiệp, đã đi , đã kết hôn.

Bảy năm ký ức… trống rỗng hoàn toàn.

Tâm trạng tôi rất khó tả, vừa mơ hồ về tương lai, vừa thấy xót xa cho Giang Yến Chu.

Tôi vô thức cúi đầu, nhẹ nhàng thổi vào vết thương cho .

Không nhận ra rằng người đàn ông trước mặt đã cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích.

“Đau không?” – tôi hỏi.

Vài giây sau, Giang Yến Chu mới trả lời, giọng hơi nghẹn ngào:

“Giờ đỡ rồi…”

Tôi vốn muốn theo thói quen cúi đầu hôn nhẹ lên trán để an ủi,

nghĩ đến chuyện bây giờ chỉ mới “18 tuổi”, tôi lại thôi.

“Đừng cử , để em thay băng cho .” – tôi nhẹ nhàng .

Tôi tập trung vào việc băng lại vết thương cho , hoàn toàn không để ý rằng mình càng lúc càng cúi sát hơn.

Mấy lọn tóc rũ xuống, lướt qua mặt Giang Yến Chu.

Mùi sữa tắm từ người tôi cũng bao trùm lấy .

Khi tôi băng xong lớp cuối cùng, quay đầu lại , tôi thấy một ông chồng… như mới luộc chín.

Lúc đó tôi mới ngẩn người, vội lùi lại một bước.

Đang định gì đó, thì Giang Yến Chu ngẩng đầu tôi, nhỏ giọng hỏi: “Em có thể kể cho nghe… sao tụi mình lại quen nhau không?”

Chuyện này, thật sự không thể giải thích chỉ trong một hai câu. Nếu phải tóm gọn, thì chỉ có thể : “Bọn mình quen nhau qua xem mắt.”

“Không phải ý đó…” – Giang Yến Chu ngập ngừng, phải mất một lúc lâu mới lí nhí một câu: “Em… thích ở điểm nào?”

Giang Yến Chu mất trí… thật sự cũng rất đáng .

Anh ấy hỏi một câu thật khó trả lời.

“Vì đẹp trai, với lại nhà giàu.”

Đó là câu trả lời vừa hời hợt vừa thật lòng nhất.

“Chỉ thôi à?” – có vẻ không hài lòng, cau mày lại.

“Thì bọn mình quen nhau qua xem mắt mà, chẳng phải những thứ đó là quan trọng nhất sao?” – tôi cố chọc .

“Trên người không còn gì khác đáng để em để mắt tới à?” – ông chồng mất trí của tôi không cam tâm, tiếp tục truy hỏi.

“Dĩ nhiên là còn chứ.” – tôi giả vờ nghĩ ngợi, thấy hào hứng như học sinh lên bảng trả bài, tôi không nhịn bật

“Anh có thân hình đẹp, với lại… chuyện giường chiếu của bọn mình rất hợp. Chính vừa rồi cũng thấy rồi còn gì.”

Tôi liếc về phía ngăn kéo đầu giường đầy ắp mấy món “đồ nghề” kia.

Và thế là, tôi lại có thêm một ông chồng… chín đỏ như tôm luộc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...