Bỗng Một Ngày Có [...] – Chương 3

7

Trêu chọc một thiếu niên 18 tuổi… thật sự rất vui.

Hơn nữa, gương mặt của Giang Yến Chu chẳng thay đổi gì cả. Dù mất trí nhớ, vì con người vẫn là , nên tôi cũng chẳng thấy tội lỗi gì.

“Vậy… em chỉ vì tiền với cơ thể thôi sao?” – người đàn ông trước mặt tôi hỏi.

Tôi khoanh tay trước ngực, thật lâu, rồi khẽ cong môi:

“Thế còn ? Hôm qua còn làng đòi ly hôn, bây giờ vẫn muốn ly không?”

Anh im lặng.

“Anh chẳng còn ký ức gì về em, bỗng dưng lại đổi ý không muốn ly hôn. Vậy có phải là ‘vừa đã lòng’ không đấy?”

“Không giống nhau!” – Giang Yến Chu lập tức phản bác.

“Khác chỗ nào?”

Anh nhất thời không nên lời, chỉ lặp lại như cái máy:

“Chỉ là khác thôi!”

Tôi cũng không muốn cãi nhau với về chuyện này, xoay người ngồi xuống giường, hỏi:

“Em sắp ngủ rồi, còn thì tính sao?”

Câu hỏi Giang Yến Chu sững người.

Anh dường như nhận ra một sự thật — tôi là vợ , bình thường hai đứa ngủ chung một giường.

Anh đứng đực ra một lúc lâu, tôi mới bật :

“Anh tạm thời cứ ngủ ở phòng bên cạnh đi, em đã chuẩn bị chăn gối xong hết rồi. Quần áo thì ở tủ đồ trong phòng ngủ chính, nếu thấy không tiện thì mang tạm vài bộ sang phòng kia.”

Giang Yến Chu “ừ” một tiếng, chỉ hai giây sau đã như sực tỉnh:

“Em chuẩn bị sẵn từ trước rồi đúng không? Cố không để chờ xem phản ứng ra sao hả?”

“Anh nghĩ em như thật à?” – tôi nhướng mày

“Nếu không ngại thì cũng có thể ngủ ở đây, nằm cạnh em này.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, chỉ vài giây, Giang Yến Chu đã vội vàng chạy khỏi phòng ngủ.

Tôi bóng lưng bỏ chạy của , không nhịn khẽ.

Tối đó tôi không còn sức để nghĩ thêm gì nữa.

Tắt đèn, vừa đặt đầu xuống gối, tôi đã ngủ mê mệt.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ.

Tôi mở cửa bước ra, thấy Giang Yến Chu đang ngồi trên ghế sofa trầm tư ra cửa sổ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu lại tôi, ánh mắt cảnh giác như một chó con.

Dưới mắt có quầng thâm nhẹ – rõ ràng là tối qua ngủ không ngon.

“Hôm nay cảm thấy sao rồi?” – tôi hỏi.

“Không tốt lắm.”

Tôi bước lại gần, dò xét hình rồi thử hỏi:

“Có nhớ gì chưa?”

Giang Yến Chu khựng lại một chút, rồi lắc đầu.

Vẫn chỉ có ký ức ở tuổi 18.

“Không sao, giờ cứ lo dưỡng thương cho tốt đã.”

Tôi giơ tay định xoa nhẹ mặt , nghĩ lại thấy có lẽ chưa phù hợp lúc này, nên lặng lẽ thu tay về.

Tôi vừa đi công tác về, lại thêm chuyện nhà, nên hôm nay xin nghỉ ở nhà.

Hơn nữa, hôm nay còn có khách đến chơi.

Hai người nối khố của Giang Yến Chu sẽ đến thăm .

Bạn nối khố – nghĩa là những người quen từ nhỏ.

Nghe , ba người chơi thân từ lúc còn mặc quần thủng đáy, rất khăng khít.

Sau khi cưới, bè của đương nhiên cũng trở thành bè của tôi.

Chắc là tối qua Giang Yến Chu đã thức khuya xem điện thoại của mình.

Lúc mới cầm máy lên, thậm chí không nhớ nổi mật khẩu.

Mật khẩu bây giờ không còn là mật khẩu mà dùng khi 18 tuổi nữa.

May mà có nhận diện khuôn mặt.

Ánh mắt khi tôi luôn có gì đó phức tạp, chẳng biết trong đầu đang nghĩ gì.

Đến một giờ chiều, hai người thân mà mong chờ cuối cùng cũng đến nơi.

Nhưng đối với Giang Yến Chu bây giờ, hai người chí cốt của lại mang đến một… bất ngờ nho nhỏ.

8

Khi Chu Cẩn Ân và Tạ Tri Mộ xuất hiện ở nhà, thật ra Giang Yến Chu đã mong đợi gặp họ từ lâu.

Chắc đã tưởng tượng không ít về việc thân sau bảy năm sẽ thay đổi như thế nào.

Nhưng rõ ràng là đã tưởng tượng quá đơn giản.

Giang Yến Chu hai người thân giờ đã trưởng thành, chững chạc hơn hẳn, rồi lại đứa nhỏ đang bò bò trên tấm thảm gần đó, cả người như đơ ra.

“Khoan đã, ai trong hai người là… có con rồi đấy?” – cậu Giang nhỏ tuổi rõ ràng chưa chuẩn bị tinh thần cho cú sốc này.

Chu Cẩn Ân bước tới, chăm Giang Yến Chu rồi xuýt xoa:

“Giang Yến Chu, cậu thật sự chỉ nhớ chuyện trước năm 18 tuổi thôi à?”

Tạ Tri Mộ còn quá đáng hơn, trực tiếp đưa tay nâng mặt Giang Yến Chu lên xem kỹ:

“May quá, chỉ bị va vào đầu, mặt mũi trông vẫn ổn áp.”

Giang Yến Chu lập tức hất tay ta ra.

Điều bận tâm lúc này là: đứa bé trên sàn nhà… là của ai?

Chu Cẩn Ân quay đầu tôi:

“San San, cậu ấy thật sự không nhớ gì à?”

Tôi khẽ gật đầu.

“Giang Yến Chu, đây là con của tôi với Tạ Tri Mộ. Sắp tròn một tuổi rồi.”

Không khí trong phòng như ngưng lại hai giây.

Giang Yến Chu trừng to mắt, mãi đến khi não kịp xử lý xong thông tin thì mọi chuyện đã quá muộn.

Anh đứa bé mắt tròn, đầu tròn dưới sàn, rồi lại hai người thân đang đứng hai bên mình, trông như vừa bị “phản bội tinh thần” nghiêm trọng.

“Hai… hai người sinh con với nhau á?” – bật dậy, giọng cao hẳn lên –

“Hai người… từ bao giờ dính với nhau hả?!”

Chưa kịp để họ trả lời, Giang Yến Chu đã hùng hồn chỉ tay vào Chu Cẩn Ân:

“Cậu chẳng phải từng , dù đàn ông trên thế giới có chết hết cậu cũng không bao giờ để mắt đến Tạ Tri Mộ sao?!”

Rồi quay sang Tạ Tri Mộ:

“Còn cậu thì rõ ràng, sau này nếu lấy vợ thì phải lấy kiểu nhẹ nhàng, nữ tính, dịu dàng cơ mà?! Không phải còn chỉ có mấy người thích bị ngược mới nổi Chu Cẩn Ân – bà chằn này?!”

“Hai người ở bên nhau… có khác gì loạn luân đâu chứ?!” – Giang Yến Chu kích quá nên bắt đầu năng hơi… mất kiểm soát.

Giờ phút này, như ánh đèn lẻ loi trong ba người, hoàn toàn bị bỏ rơi.

Trong mắt Giang Yến Chu, Chu Cẩn Ân và Tạ Tri Mộ đã phản bội lại trong sáng và thuần khiết mà ba người từng có.

Nhưng điều không ngờ là — sau khi lại y nguyên mấy câu từng buột miệng trong quá khứ, phản ứng nhận lại không phải là ăn năn hối lỗi.

Chu Cẩn Ân còn ngạc nhiên :

“Cậu y chang lúc phát hiện bọn tôi nhau hồi trước luôn ấy! Không lẽ NPC reset lại kịch bản à?”

Giang Yến Chu: “…”

Cùng lúc đó, đứa bé dưới sàn hình như phát hiện mục tiêu mới, liền lồm cồm bò về phía Giang Yến Chu.

Nó dùng đôi tay mũm mĩm bám lấy ống quần , rồi lắc lư đứng dậy, ôm chặt lấy chân .

Giang Yến Chu sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Anh đứa bé chằm chằm, trong lòng càng lúc càng hoang mang vì chẳng hiểu nổi thế giới mình đang sống là cái gì nữa.

Nhưng đứa nhỏ thì chẳng hề xa lạ, cứ thế mà ôm chặt lấy chân Giang Yến Chu.

Ba mẹ của bé thì đứng một bên xem trò vui.

Chu Cẩn Ân còn tươi như hoa:

“Cục cưng, đây là Giang đó con!”

Chỉ tiếc là bé con còn chưa biết rành, mới học hai từ “ba ba” và “mẹ mẹ”.

Bây giờ đứng trước mặt Giang Yến Chu cũng chỉ biết phát ra mấy âm thanh “a a”.

Dễ thương cực kỳ.

Chu Cẩn Ân và Tạ Tri Mộ đều là trai xinh đẹp, con họ đẻ ra cũng là một bé con cực kỳ xinh xắn.

Lúc tôi quen hai người họ thì họ đã là vợ chồng.

Khi đó Chu Cẩn Ân đang mang thai, Tạ Tri Mộ luôn kè kè bên cạnh chăm sóc rất chu đáo.

Nghe hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau – quả là một cặp rất xứng đôi.

Tôi chẳng thể nào ngờ nổi, trước đây hai người này lại từng “cắn nhau như chó với mèo”.

Còn chồng tôi đáng thương thì từng có lúc nghĩ, nếu hai người kia chia tay thì sẽ bị “phân xử” giao về bên nào.

Mà chuyện Giang Yến Chu mất trí cũng chẳng phải vì tai nạn gì nghiêm trọng — chẳng qua là lần đi gặp khách hàng, vô đụng phải cảnh chính thất bắt gian tiểu tam ở tầng bên cạnh.

Vì ham hóng hớt, cuối cùng bị… đẩy ngã từ cầu thang xuống.

Khi tôi kể chuyện này ra, Chu Cẩn Ân với Tạ Tri Mộ đến gập cả người lại.

Tôi cũng bó tay luôn với lý do “trời ơi đất hỡi” này.

Nhưng Giang Yến Chu thì không nhớ gì cả, chỉ có thể mặt không cảm hai người thân đang ngặt nghẽo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...