1.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tôi phát hiện Cố Dục Trạch như bạch tuộc dính chặt lên người tôi.
Tôi đẩy đẩy ta, ta lại càng ôm chặt hơn, siết đến mức tôi gần như không thở nổi.
“Bảo bối, đừng nhúc nhích, để ôm thêm một lúc nữa.”
Giọng ta ngái ngủ, trầm thấp khàn khàn, còn mang theo chút nũng.
Tôi đành thỏa hiệp.
Cố Dục Trạch là một tên đ ,iên tôi đến phát r ồ, ngày thường lúc nào cũng thích dính lấy tôi.
Dù có cách xa nhau thì cũng phải gọi video chứ không bao giờ chịu gọi điện thường, mà đã gọi điện thì cũng tuyệt đối không nhắn tin, cứ như hận không thể 24/24 dán trên người tôi .
Sắp Tết rồi, tôi đoán tâm trạng ấy không ổn, bằng không mấy hôm nay cũng sẽ không dính lấy tôi như .
Tôi không nỡ đánh thức , chỉ nhẹ nhàng xoay người, với lấy điện thoại từ tủ đầu giường rồi bắt đầu lướt Weibo.
Tết sắp đến, không khí ngày lễ trên mạng rất náo nhiệt, mấy cái hot search toàn là chủ đề Tết, bên dưới còn có mấy bài đăng phàn nàn bị giục cưới.
Chủ đề ngày càng lệch lạc, không ít người bắt đầu khoe trai.
Tôi liếc Cố Dục Trạch đang ngủ say bên cạnh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, gương mặt đi trên đường cũng bị người ta xin WeChat.
Trong lòng thầm thở dài.
Tôi và Cố Dục Trạch bên nhau đã hơn năm năm, theo lý mà thì nên ra mắt gia đình rồi.
Nhưng ấy bị r ối Ioạn cảm , một khi phát b ,ệnh sẽ mất kiểm soát, tôi sợ ba mẹ không chấp nhận .
Chuyện đành gác lại.
Tôi hơi tiếc nuối, đang định lướt sang chủ đề tiếp theo thì bỗng thấy một tấm ảnh, sững người.
Một tài khoản bình luận:
“Mọi người trai tôi nè~”
Ảnh đi kèm chính là bức tôi từng chụp cho trai mình.
Tôi bấm vào tài khoản, phát hiện đó là một tài khoản mới lập, bắt đầu hoạt từ tháng Chín năm nay.
Bài đăng mới nhất là:
“Năm thứ sáu bên trai, vui quá trời luôn.”
Kèm theo một tấm ảnh thân mật.
Trong ảnh là khung cảnh tuyết trắng, trai tôi đang đứng trước mặt một , ủ ấm đôi tay cho ta, ánh mắt cưng chiều đến mức người ta muốn tan chảy.
Bên dưới có hơn một nghìn bình luận:
“Wow, trai chị đẹp trai quá đi!”
“Chị ơi, trai chị còn thiếu không ạ?”
“Bạn trai chị còn em sinh đôi không? Không có thì thân cũng nha!”
Tôi trầm ngâm.
Tuy tôi chưa từng đưa trai về ra mắt gia đình, tôi thì đã đến nhà không dưới tám lần.
Bạn trai tôi là con một, không có chị em gì cả.
Cho nên tấm ảnh kia, không nghi ngờ gì nữa, chính là trai tôi.
Còn kia…
Tôi lập tức nổi giận, không nhịn nữa, đạp cho Cố Dục Trạch một cái.
Thật ra tôi thiết kế, chỉ liếc một cái là biết tấm ảnh kia là ảnh ghép, cục tức này, tôi phải trút ra!
2.
Cố Dục Trạch tóc tai bù xù, ngơ ngác ngồi trên giường.
Thấy tôi giận dữ như , cả người ta đều hoang mang.
“Sao bảo bối? Ai chọc giận em rồi? Á c mộng à, lại đây ôm.”
Tôi ném điện thoại vào người ta một cách giận dữ: “Nhìn ảnh đi.”
Cố Dục Trạch vừa xong, sắc mặt lập tức như thể gặp đại địch.
“Con m ,ẹ nó đứa nào đây?”
“Bảo bối, không quen ta! Anh thật sự không biết ta là ai!”
“Anh điều tra ngay xem là thằng kh .ốn nào bày ra trò này!”
Anh ta vừa vừa muốn gọi điện thoại.
Tôi mặt không cảm chặn lại: “Không cần, em biết là ai rồi.”
Người con đó là em họ tôi, nhân phẩm cực tệ, từ nhỏ đến lớn tôi luôn sống dưới cái bóng của ta.
Hồi bé Tết đến nhà ta chơi, ta đưa tôi đồ chơi đã hỏng, rồi dối là tôi hỏng, ép mẹ tôi đền tiền, sau đó ta lấy tiền đó mua đồ chơi mới.
Lớn lên, mỗi lần đến nhà tôi đều trộm điện thoại, máy tính bảng, đập heo đất của tôi, lấy cả tiền riêng tôi để dành.
Tôi phát hiện thì ta là mẹ tôi cho. Nhưng thật ra mẹ tôi chẳng hề biết gì cả.
Mấy chuyện như thế không chỉ một lần.
Từ nhỏ đến lớn, ta chuyên dối, bè, người thân bị Iừa đến th ,ê th ,ảm.
Chỉ là vì nể mặt mũi họ hàng nên ai cũng nhắm mắt cho qua.
Sau này tôi dẫn trai về nhà.
Cô ta nhân lúc tôi say, cố gắng quyến rũ ấy, còn định chia rẽ chúng tôi, rồi lại ra vẻ cao thượng là “thử lòng giúp chị.”
Tôi không chịu nổi nữa, từ lần đó đã cắt đứt quan hệ với ta.
Lần này, tôi không biết ta lấy đâu ra ảnh của Cố Dục Trạch, tôi dám chắc, ta biết rõ ấy là trai tôi.
Tôi kể lại vắn tắt chuyện này với trai, quả nhiên sắc mặt ngày càng u ám, như sắp bùng nổ.
Lúc này, điện thoại nhận một lời mời kết .
Chính là từ em họ tôi.
“Em là em họ của chị Vãn Vãn, chị ấy bảo em kết với ~”
“M ,á nó, có người mặt dày à? Bảo bối đợi , tìm người dạy dỗ ta!”
Cố Dục Trạch mắng một câu rồi định bấm từ chối.
Tôi bỗng nhớ ra điều gì, vội ngăn lại.
“Bấm đồng ý đi.”
Cố Dục Trạch tôi đầy nghi ngờ.
Nhưng vẫn theo.
3.
Cố Dục Trạch trong mắt tôi thì vâng vâng dạ dạ, trước mặt người ngoài lại là kiểu lạnh lùng, cố chấp, ra tay tàn nhẫn.
Tôi tin nhân phẩm của ấy.
Cũng tin mấy trò vặt của em họ không thể lừa nổi .
Sau khi đồng ý kết , em họ nhanh chóng gửi tin nhắn đến.
“Anh ơi, em tên là Diệp Chiêu Chiêu.”
Kèm theo một tấm ảnh selfie.
Cô ta đứng trước cổng trường, mặc váy trắng dài, gió thổi nhẹ váy tung bay, tóc đen bồng bềnh, ánh nắng nhuộm cả người ta bằng sắc vàng dịu nhẹ, trông vừa thuần khiết vừa ấm áp.
Tôi bật kh ,inh b ỉ — tấm ảnh đó là năm xưa tôi chụp cho ta khi còn chưa trở mặt.
Hồi đó ai cũng khen đẹp, nên ta dùng đi dùng lại.
Giờ lại đem ra Iừa Cố Dục Trạch.
Cố Dục Trạch liếc ảnh rồi nhăn mày: “ .Xấu thế mà cũng dám gửi cho ?”
Cô ta lại tiếp tục nhắn:
“Anh ơi, em nghe chị với ở bên nhau đã năm năm rồi, sao chị ấy vẫn chưa dẫn về nhà ra mắt nhỉ?”
Quả nhiên biết cách khiêu khích, chỉ một câu đã chọc vào điểm mấu chốt trong mối quan hệ của tôi và Cố Dục Trạch.
Nhưng tôi không hề sợ, quay sang Cố Dục Trạch.
Anh đáp lại ngay: “Liên quan gì đến .”
Sau đó gửi luôn ảnh chụp màn hình bài đăng Weibo của ta.
“Con x ,ấu x ,í, lo mà sống cho đàng hoàng! Bớt giở mấy trò t i t iện đi.”
Sau đó, lập tức chặn và xóa liên lạc.
Rồi ngẩng đầu tôi, đôi mắt đen lấp lánh như cún con đang chờ khen.
Tôi hiểu ý, hôn nhẹ lên má một cái, hỏi:
“Tết này muốn về nhà em không? Em dẫn chơi trò ‘x, é x,ac trà xanh’.”
4.
Được về nhà tôi ăn Tết đã khiến Cố Dục Trạch vui như mở cờ trong bụng, giờ lại nghe tôi bảo muốn dẫn chơi trò “xé xác trà xanh càng thêm phấn khích, lúc tập thể dục buổi sáng tinh thần phơi phới như chích máu gà.
Tôi thì mệt rã rời, còn thì chẳng thở dốc một hơi, cứ như muốn “xẻ thịt nuốt sống” tôi .
Miệng thì toàn mấy lời ngọt chết người, khiến tôi nghe đến mức như muốn tan chảy trong vòng tay .
Tôi nghi ngờ nếu không phải sắp phải ra sân bay, chắc còn bày trò gì nữa.
Nhưng vì muốn về nhà cùng tôi, đành nhịn.
Trước khi về, tôi gọi điện báo trước cho gia đình.
Vừa nghe tôi sẽ dẫn trai về, mẹ tôi vừa bất ngờ vừa phấn khích.
Bà liên tục hỏi han về Cố Dục Trạch, nào là quen nhau khi nào, sao giấu kỹ thế, sau đó lập tức gọi khắp họ hàng loan tin.
Mẹ tôi , để thể hiện sự coi trọng, gia đình đã chuẩn bị một “lễ đón tiếp” hoành tráng cho Cố Dục Trạch, mời cả họ đến dự.
Tôi chưa kịp gì thì mẹ lại hạ giọng, có chút buồn bã thêm:
“Nhà dì con cũng muốn đến.”
Có lẽ sợ tôi tức giận, bà vội giải thích.
Ban đầu không định mời, khi đang bàn bạc với ba tôi thì dì gọi điện đến, vòng vo hỏi thăm, mẹ tôi vì giữ thể diện nên đành phải mời luôn.
“Con mà thật sự không muốn thấy nó, mẹ với ba con sẽ tìm cách để họ về sớm.” – mẹ đầy lo lắng.
Tôi sang Cố Dục Trạch, thấy tinh thần phơi phới, đôi mắt đen sáng rực.
Tôi mỉm :
“Không sao đâu, để họ đến đi.”
Đúng lúc tôi đang muốn tính sổ với cái “em họ thân ” kia.
Chúng tôi xuống máy bay rồi bắt taxi về nhà.
Ba tôi đang đi mua nguyên liệu nấu ăn, mẹ thì bận rộn trong bếp.
Họ hàng đều đã có mặt, ngồi đầy trên ghế sofa, vừa ăn trái cây, vừa tán gẫu.
Dĩ nhiên, nhà dì cũng đến rồi.
Cô em họ – Diệp Chiêu Chiêu – mặc váy trắng y như trong bức ảnh Weibo kia, gương mặt ngây thơ đáng , nụ dịu dàng như vô .
Từ lúc bước vào nhà, ánh mắt ta dính chặt lấy Cố Dục Trạch.
Trong đôi mắt ấy, vừa có kinh ngạc, khao khát, lại có cả ghen tỵ…
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tuy sắc mặt ta rất khéo che giấu, tôi thì rõ mồn một.
Hồi tôi dắt mối đầu về ra mắt, ánh mắt ta cũng y chang như – chỉ là giờ giả tạo hơn trước rất nhiều.
Cố Dục Trạch nghiêng đầu khẽ hỏi tôi: “Đây là em họ em hả?”
Tôi gật đầu.
Anh bĩu môi ghét bỏ: “Ngoài đời còn xấu hơn trong ảnh.”
Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bị ta chằm chằm, thấy nổi da gà khắp người.”
Lúc ấy ba mẹ tôi mang nước tới cho hai đứa.
Tôi vừa định đứng dậy nhận thì Diệp Chiêu Chiêu đã nhanh chân đứng lên, tươi như hoa:
“Dì để con, để con mang nước cho chị và rể.”
Bạn thấy sao?