Ngay sau đó là một tiếng “bốp” vang lên trầm đục, giọng phía bên kia đột ngột dừng lại.
Có lẽ là Cố Dục Trạch nhịn không nổi nữa nên ra tay rồi.
Tôi cũng thấy không cần thiết phải nghe tiếp nữa, liền tắt loa ngoài.
Lúc này, rượu trong người ai cũng đã tỉnh cả.
Mọi ánh mắt bắt đầu chuyển sang chằm chằm vợ chồng dì tôi với vẻ rất… khó tả.
Dì tôi bấy giờ mới hoảng hốt nhớ đến con , vội vàng nhắn tin bảo Diệp Chiêu Chiêu quay về.
Tôi không chừa cho họ chút mặt mũi nào, lạnh lùng hỏi:
“Dì, , đây là cái mà hai người gọi là ‘thử lòng’ sao? Hai người thật sự nghĩ Diệp Chiêu Chiêu đang giúp cháu ‘thử’ trai?”
Dì tôi miễn cưỡng nở nụ , tôi:
“Vãn Vãn à, chắc có hiểu lầm gì đó…”
“Hiểu lầm?” – tôi nhạt – “Vậy lần sau ta có trai, cháu cũng đến ta là hàng đã dùng qua từng thai nhiều lần, gia đình ta đối xử tốt là vì muốn ‘đẩy hàng’? Rồi nếu cháu ghi âm lại, đăng lên mạng cho mọi người xem, dì vẫn thấy là hiểu lầm à?”
“Cô…”
Dì tôi còn đang định cãi thì đúng lúc đó, cửa mở ra.
Diệp Chiêu Chiêu mặt mày bầm dập, quần áo dính đầy bụi, rách một mảng, trông rất thê thảm.
Vừa vào nhà đã thấy cả đám người đứng lặng như tờ, ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, gượng gạo hỏi:
“Ơ… mọi người sao thế? Sao ai cũng đứng im ?”
Thấy mọi ánh mắt đều chằm chằm vào mình, ta vẫn cố giả vờ ngây thơ:
“Em chỉ bị vấp chân thôi…”
“Ba, mẹ… mọi người con gì…”
Còn chưa dứt lời, tôi đã giơ tay tát ta một cái trời giáng.
10.
Diệp Chiêu Chiêu bị tát lảo đảo mấy bước, ngã nhào xuống sàn, gò má lập tức in rõ dấu năm ngón tay.
“Ba… sao lại đánh con?!”
Cô ta trợn to mắt, nước mắt lưng tròng.
“Đồ không biết xấu hổ!” – tôi giận đến mức chỉ tay thẳng vào mặt ta, tay kia còn định đánh tiếp.
Dì tôi hốt hoảng lao đến ngăn lại, vừa khóc vừa hét:
“Ông gì thế? Con bé vẫn còn nhỏ mà!”
“Nhỏ?” – tôi chen lời, khẩy – “Một đứa cao mét sáu bảy, biết đổ rượu vào nước ngọt hãm người khác mà còn gọi là ‘nhỏ’? Dì à, con dì đáng sợ thật đấy.”
Diệp Chiêu Chiêu lúc này mới kịp phản ứng, lập tức quay sang trừng mắt tôi:
“Là chị! Là chị đúng không?! Chị gì với ba tôi?!”
Tôi mỉm nhẹ nhàng:
“Chị cần gì sao? Những gì em lúc nãy, em không nhớ à?”
Cô ta ngẩn người trong vài giây, liếc thấy màn hình điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi.
Lúc này mới bừng tỉnh.
Cô ta lồm cồm bò dậy, mắt đỏ như máu, trông chẳng khác nào ác quỷ đội lốt người:
“Tôi sai gì à?! Bao năm qua chị suốt ngày đăng ảnh đi quán bar, khoe túi hiệu, vòng vàng, nước hoa, nhà hàng sang trọng!”
“Chị có nhiều tiền sao?! Không phải cũng bị người ta bao à?!”
“Nếu không phải, thì chứng minh đi! Chứng minh những thứ đó là của chị, chị không bị bao, không từng thai?!”
Tôi ta như đang xem trò hề, giọng nhàn nhạt:
“Ai nghi ngờ thì người đó phải chứng minh. Không biết à? Vậy học theo chị này.”
“Nói ví dụ nhé – giờ chị nghi ngờ em lại bỏ rượu vào nước của chị.”
“Nên chị mang theo bằng chứng luôn rồi.”
Nói xong, tôi mở TV, chuyển màn hình điện thoại lên, phát đoạn video vừa quay.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
Trong đó, Diệp Chiêu Chiêu đang rót hai ly Sprite, liếc xung quanh rồi nhanh tay đổ rượu trắng vào một ly dưới gầm bàn.
Tuy là quay lén, hình ảnh rõ ràng từng chi tiết.
Cuối cùng là cảnh ta bưng hai ly “Sprite” tới trước mặt tôi.
Cả phòng khách lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt mọi người giờ đã hoàn toàn thay đổi, tất cả đều chằm chằm vào Diệp Chiêu Chiêu.
“Chị lén quay em! Diệp Vãn Vãn, chị thật quá độc ác!”
Diệp Chiêu Chiêu tức giận đến mức phát điên, mặt đỏ bừng.
Tôi chẳng buồn để tâm, chỉ đám họ hàng bằng ánh mắt tội nghiệp:
“Em cũng đâu muốn … từ nhỏ đến lớn em đã bị ta quá nhiều lần rồi.”
“Hồi trước ta ép em uống rượu đến mức nhập viện, lần này còn muốn dùng lại chiêu cũ. May mà trai em hiểu rõ em, nếu không, ta bôi nhọ danh dự em như , sau này ai dám lấy em nữa…”
Vừa dứt lời, ba tôi đã đứng bật dậy:
“Phải đó! Tiền con tôi xài là tiền tôi cho nó, tôi bảo nó mua đồ tốt, sống sung sướng thì có gì sai? Nhà tôi nghèo đến nỗi không mua nổi túi xách, trang sức chắc?!”
“Chỉ với cái miệng mà muốn hủy hoại thanh danh con tôi à? Anh chị tính sao đây?!”
Mẹ tôi cũng bênh vực tôi không tiếc lời.
Những người họ hàng khác cũng lần lượt kể ra những lần từng bị Diệp Chiêu Chiêu lừa, rồi chỉ trích thẳng mặt.
Sắc mặt của dì và tôi tái mét như gan ngỗng bị đun sôi.
Dù tôi tính khí hiền lành, lần này cũng không giữ nổi thể diện nữa.
Ông lập tức túm lấy Diệp Chiêu Chiêu, kéo thẳng ra cửa.
Diệp Chiêu Chiêu biết lần này không xong rồi, liền hoảng loạn gào khóc om sòm.
Dì tôi khóc rống, quỳ gối ngăn lại:
“Ông định gì hả? Còn muốn sống yên ổn không? Tết nhất rồi đấy, ông định chết hai mẹ con tôi sao?!”
Vừa gào, bà ta vừa quay sang tôi, khóc lóc van xin:
“Vãn Vãn! Mau ngăn con lại đi! Mau giúp cho Chiêu Chiêu một câu! Nó là em con mà!”
Tiếng gào của bà ta khiến tôi nhức cả đầu. Tôi không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng lên tiếng:
“, khoan đã.”
Dì tôi lập tức như vớ cọng rơm cứu mạng, vội nắm lấy tay , khóc như mưa:
“Nghe con bé đi! Mau nghe lời Vãn Vãn đi!”
Diệp Chiêu Chiêu cũng tôi với đôi mắt đỏ hoe, đầy mong chờ.
Nhưng lời tôi ra, lại khiến ta hoàn toàn tuyệt vọng.
Tôi :
“ à, ta không chỉ dối trắng trợn mà còn nhẫn tâm đến đáng sợ. Hôm nay có thể con, biết đâu mai sau lại rút ống thở của và dì cũng nên.”
“Nếu bây giờ không quản cho tử tế, sau này chắc chắn hối không kịp.”
Dì tôi sững sờ.
Sắc mặt tôi càng đen hơn, tay nắm càng chặt hơn, lập tức kéo Diệp Chiêu Chiêu ra ngoài.
Ngay sau đó là tiếng hét điên cuồng của Diệp Chiêu Chiêu vang lên ngoài cửa.
Tôi không phải kẻ máu lạnh.
Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc đó tôi chẳng cảm thấy chút thương nào.
Màn kịch này kết thúc, ánh mắt mọi người bắt đầu thay đổi.
Họ chuyển chủ đề từ tôi sang Diệp Chiêu Chiêu.
Từng người một kể ra chuyện mình từng bị ta lừa, bị chơi xỏ.
Chẳng mấy chốc, mọi người phát hiện ra rằng: bị không chỉ có một người.
Không khí càng lúc càng rôm rả, ai nấy chuyện sôi nổi, nước miếng bắn tung tóe.
Còn tôi, lại cảm thấy một cảm khó gọi tên dâng lên trong lòng.
Tôi nhớ năm xưa, khi họ bị Diệp Chiêu Chiêu lừa đến quay cuồng, họ cũng từng ngồi tám chuyện về tôi như thế này.
Tôi mệt mỏi nghe thêm hai câu, rồi với ba mẹ rằng mình muốn ra ngoài tìm Cố Dục Trạch.
Vừa bước ra cửa, gió lạnh tạt vào, cơn đau đầu lập tức bùng lên như muốn nổ tung.
Xong rồi.
Dù tôi đã nhổ hết rượu lúc nãy, vẫn có chút ít rượu ngấm vào cơ thể.
Tôi ôm đầu, mắt hoa, trước mắt tối sầm lại.
May mà ngay lúc sắp ngã xuống, có một người kịp ôm lấy tôi.
Tôi đầu nặng chân nhẹ, vừa ngẩng lên liền sững người.
Là trai tôi.
Tôi vừa định gì đó thì chợt nhận ra — không đúng.
Ngẩng đầu kỹ…
Là trai cũ.
Anh ta mặc chiếc áo phao màu vàng nhạt, trông rất vội vàng và mệt mỏi.
“Vãn Vãn, cuối cùng em cũng chịu gặp rồi. Chúng ta quay lại đi.”
Anh ta , mắt tôi đầy cảm.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì chợt cảm nhận một ánh nóng rực như thiêu đốt.
Tôi quay đầu lại.
Cố Dục Trạch đang đứng cách đó không xa, ánh mắt tối đen như mực, sát khí đầy trời.
Xong thật rồi.
Lần này tôi thật sự ngất xỉu.
11.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong khách sạn.
Theo lời Cố Dục Trạch kể, tôi sau khi say rượu thì không chịu yên phận, cứ quậy tưng cả lên. Sợ ba mẹ bị dọa sợ, liền đưa tôi đến khách sạn ở tạm một đêm.
Tôi chẳng nhớ gì cả.
Sau khi tỉnh rượu, đầu tôi nặng như bị đổ chì, đau nhức không tả .
Cố Dục Trạch pha cho tôi một ly nước mật ong, sau đó cẩn thận bôi thuốc dị ứng lên những vết mẩn đỏ trên người tôi. Ngoài việc ấy ra, không tỏ vẻ gì khác thường, cứ như thể tối qua chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Rất… không bình thường.
Tôi rõ ràng nhớ là trai cũ của tôi có đến. Khi đó sắc mặt Cố Dục Trạch cực kỳ khó coi.
Nếu là ngày thường, chỉ cần có người đàn ông khác chuyện với tôi, đã ghen đến phát điên. Lần này, sao lại bình thản đến lạ?
Tôi bỗng thấy bất an, khẽ hỏi:
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các !
“Anh đánh ta rồi hả?”
Tôi lo lắng thật sự. Nhà trai cũ có người công an, nếu Cố Dục Trạch thực sự ra tay, rất dễ gặp rắc rối.
Dù nhà có thế lực, đụng đến công chức thì vẫn là chuyện phiền phức.
Cố Dục Trạch khẽ lắc đầu, môi mím lại:
“Không.”
Anh hình như còn định gì đó, đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Trong mắt , tôi bắt gặp một tia đắc ý khó giấu.
Tôi vừa định hỏi thêm, đã chuyển chủ đề:
“Nãy dì gọi đến, thấy em chưa tỉnh nên bắt máy. Em gọi lại đi.”
Tôi gác lại nghi ngờ, gọi điện cho mẹ.
Mẹ rằng tối qua Diệp Chiêu Chiêu sau khi bị mắng một trận, liền trộm hết tiền bạc và đồ có giá trị trong nhà rồi bỏ trốn.
Dì tìm suốt cả đêm không thấy, đến sáng thì phải báo công an. Sau đó không biết hai người đã cãi vã những gì ở đồn, cuối cùng thì dắt nhau đến cục dân chính… ly hôn.
Diệp Chiêu Chiêu phán về sống với dì.
Cuối cuộc gọi, mẹ hỏi tôi có biết Chiêu Chiêu trốn đi đâu không.
“Mẹ hơi lo con bé nghĩ quẩn.”
Bạn thấy sao?