Khi tôi quay lại lớp để lấy đồ, bức thư viết cho Kỷ Nhiên đang bị thanh mai trúc mã của ấy đọc to trước mặt mọi người.
“Em muốn với rằng em thích , cảm này không cần hồi đáp, chỉ mong tiền đồ rộng mở, bình an thuận lợi.”
“Xúc ghê, hoa khôi lớp mình tỏ với cậu đó nha.”
Tô Đường đến rung cả vai, đưa bức thư cho ấy.
Kỷ Nhiên nhíu mày đầy ghét bỏ: “Thơ sến, buồn nôn quá.”
Thư rơi xuống đất, Tô Đường nhón chân giẫm lên.
Trong sự im lặng bao trùm, tôi cúi xuống nhặt thư lên, và từ khoảnh khắc đó, biến mất khỏi thế giới của bọn họ.
Sau này trong tiệc cưới, chồng tôi với tôi rằng có một ngôi sao tên Kỷ Nhiên đã tìm tôi suốt bảy năm.
Hôm nay ấy đặc biệt mời người đó đến để hát chúc mừng cho hôn lễ của chúng tôi.
1
Khi tôi cầm thư bước ra cửa, tiếng bàn tán trong lớp vẫn chưa dứt.
“Các cậu vừa thấy dáng vẻ Hạ Chi nhặt thư chưa? Thật đáng thương ~”
“Cô ta sẽ không chạy đến chỗ giáo viên chủ nhiệm khóc đấy chứ?”
“Hứ, ai quan tâm ta gì. Nhiên ca, chị Đường đã sớm bảo cậu rồi, đừng tỏ ra tốt với ta, ta bị điên vì đấy.”
“Giờ chắc đang bị ma nghèo đeo bám rồi.”
“Ê, ta quay đầu lại kìa.”
Tôi dừng bước, mọi người đều tôi như xem trò vui.
Ánh mắt ấy có sự chế giễu, mỉa mai, cũng có chút thương , tội nghiệp…
Chỉ riêng Kỷ Nhiên, ấy thờ ơ tựa vào lưng ghế, nghiêng người trò chuyện với người bên cạnh, môi khẽ , không thèm liếc tôi lấy một lần.
Trái tim tôi khẽ run lên.
“Kỷ Nhiên.”
Tôi vốn định hỏi tại sao lại như , tay tôi siết chặt bức thư, ngay khoảnh khắc quay đầu lại tôi, tôi không kiềm chế mà xé nát bức thư thành từng mảnh.
Tôi chọn bảo vệ lòng tự trọng của mình.
Ánh mắt Kỷ Nhiên thoáng dao , cau mày, sau đó mím môi lại.
Tô Đường dựa vào người Kỷ Nhiên, đến không thở nổi.
“Buồn chết mất, tỏ không thành lại giận dỗi.”
Cô ta giơ điện thoại lên quay tôi, mặt sa sầm xuống:
“Hạ Chi, xé thêm lần nữa xem, tôi có thể cân nhắc tài trợ cho học đại học đấy.”
“Tôi sớm đã bảo ba tôi rồi, trường quý tộc đừng tuyển học sinh nghèo, cái loại nhân cách thấp kém như , sao xứng đứng cùng chúng tôi?”
Tôi không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ xoay người rời đi.
Đi ngang qua thùng rác đầu tiên, tôi ném hết mảnh vụn vào trong.
Tình cảm không biết bắt đầu từ bao giờ, những năm tháng cấp ba đầy tủi nhục, đến khoảnh khắc này, đã kết thúc.
2
Trong ngôi trường quý tộc này, tôi là học sinh duy nhất tuyển đặc cách.
Khai giảng lớp 10, chỉ vì tôi đeo chiếc kẹp tóc giống của thiên kim nhà giàu Tô Đường, tôi liền có biệt danh: “con nhà nghèo đeo đồ giả”.
Khi xếp chỗ ngồi, chẳng ai muốn ngồi cùng tôi.
Giáo viên chủ nhiệm nhăn mặt, sắp xếp tôi xuống bàn cuối lớp, sau lưng còn dặn dò đầy ý tứ:
“Em không giống bọn họ, phải học hành chăm chỉ, nhất định phải giành học bổng, đó là con đường duy nhất của em.”
“Đừng đối đầu với họ, em không chọc nổi đâu.”
Tôi nắm chặt chiếc kẹp tóc, gật đầu.
Từ đó trở thành người vô hình trong lớp, trừ thứ hạng học tập.
Tôi vốn nghĩ mình sẽ mãi im lặng như thế.
Cho đến năm lớp 11, Kỷ Nhiên chuyển trường đến.
Ra chơi tôi ra ngoài lấy ly nước nóng, quay về thì thấy ấy đã ngồi bên cạnh mình.
Không hiểu sao, ấy tôi lại có chút căng thẳng, tim đập liên hồi.
Tôi nhỏ giọng nhắc đổi chỗ, hỏi tôi tại sao.
“Bởi vì tôi xui xẻo, ai liên quan đến tôi đều bị ghét cả.”
Kỷ Nhiên nhẹ nhàng , khóe môi hiện lúm đồng tiền: “Hơ, tôi không tin.”
Không tin thì thôi, tôi cúi đầu tiếp tục bài tập.
Tôi thật đấy, hồi lớp 10 tôi từng có một người thân ngắn ngủi, ấy đến nhập học muộn nên tạm thời ngồi cùng bàn với tôi.
Chúng tôi chuyện rất hợp, sang ngày hôm sau ấy đã bắt đầu né tránh tôi, còn đi học cùng Tô Đường.
Cô ấy chỉ để lại cho tôi một mảnh giấy ghi “xin lỗi”.
Điều khiến tôi bất ngờ là, Kỷ Nhiên rất thích, nhờ có ấy ngồi cạnh, những người hay sự với tôi cũng ít đi.
Không còn ai cố ý đổ nước bẩn khi tôi trực nhật, không còn ai nhốt tôi trong nhà vệ sinh trong giờ học nữa, bởi vì nếu tôi vắng mặt, Kỷ Nhiên sẽ tìm tôi.
Anh ấy là thanh mai trúc mã của Tô Đường, mặc cho ta gì về tôi, vẫn ngồi cùng bàn với tôi suốt hai năm, luôn âm thầm bảo vệ tôi.
Tiết học cuối cùng của những năm cấp ba, giáo viên đang về các lưu ý sau khi chia lớp.
Tôi vẽ nguệch ngoạc trên bàn, thì Kỷ Nhiên bất ngờ gõ nhẹ vào bàn tôi.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã thấy ấy trộm hỏi:
“Cậu có phải hơi thích tớ không?”
Tôi sững lại một lúc, rồi lại nghe tiếp:
“Thật ra là tớ hơi thích cậu đấy.”
Tôi cúi đầu vào bức vẽ của mình, không biết từ khi nào đã có tên của trên đó, đầu óc tôi rối tung cả lên.
Bạn thấy sao?