Buông Bỏ Một Người, [...] – Chương 1

Yêu Thẩm Hành Châu năm năm, ấy bắt đầu chê tôi chỉ là một bà nội trợ.

Anh không hài lòng vì sao tôi cứ mãi bám víu vào những chuyện nhỏ nhặt, cãi cọ như một người đàn bà đanh đá.

Nhưng khi biết Thẩm Hành Châu ngoại , tôi không khóc cũng không ầm ĩ, chỉ ở nhà nấu một bữa cơm đầy đủ.

Anh ấy về nhà, cau mày : “Anh ăn rồi.”

Tôi bình tĩnh đáp: “Em biết, hôm nay là sinh nhật em.”

Thẩm Hành Châu ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của tôi, vì thường ngày tôi đã ầm lên từ lâu.

“Em sinh nhật, sao không sớm với ?”

Tôi mỉm nhẹ nhàng: “Em biết bận.”

Anh ấy tôi rất lâu: “Triêu Lộ, ánh mắt em sao lại dịu dàng như , trông thật bình thản.”

Tôi cũng lại : “Thật sao?”

Có lẽ là vì cuối cùng em đã quyết tâm buông bỏ .

01

Ăn cơm xong, có lẽ vì chột dạ, Thẩm Hành Châu lần đầu tiên chủ dọn bát đũa.

Tôi không như trước đây, tranh dọn dẹp với nữa.

Chỉ ngồi một mình lặng lẽ trước sofa, ra ngoài cửa sổ.

Yêu nhau năm năm, tôi và Thẩm Hành Châu cãi nhau ngày càng nhiều.

Anh luôn rằng là do tôi rảnh rỗi ở nhà, suy nghĩ quá nhiều, gần như biến thành một người đàn bà đanh đá.

Vì câu đó, tôi nhận hết tất cả việc nhà, hy vọng việc nhà có thể khiến tôi không nghĩ ngợi nhiều.

Cũng hy vọng Thẩm Hành Châu có thể thấy sự cố gắng của tôi, có thể thương và hiểu tôi nhiều hơn.

Nhưng tôi đã sai, đàn ông chỉ để người phụ nữ mà họ không việc nhà.

Còn người họ thì sẽ nâng niu như báu vật, sợ ấy chịu dù chỉ một chút thiệt thòi.

Nếu không phải thân tôi cờ thấy Thẩm Hành Châu ôm hôn tạm biệt một người phụ nữ khác trong quán cà phê,

Có lẽ tôi vẫn đang tự trách mình, rằng tôi có phải đã quá khắt khe với Thẩm Hành Châu hay không, rằng có phải tôi đã nghĩ quá nhiều.

Nhưng tôi quên mất, một người thật sự sẽ không biến thành kẻ điên.

02

Sau khi dọn dẹp xong, Thẩm Hành Châu tiến đến trước mặt tôi.

“Triêu Lộ, xin lỗi, ngày mai nhất định sẽ mua quà bù cho em, em tha thứ cho không?”

Tôi quay đầu , giọng nhẹ nhàng: “Được thôi.”

Có lẽ vì không ngờ tôi dễ dàng tha thứ như , có chút bối rối.

Nếu là trước đây, dù có chủ xin lỗi, tôi cũng sẽ cãi nhau với vài câu.

Thẩm Hành Châu tôi dò xét, hoặc cảm thấy tôi có chút lạ lùng, lại không ra.

Anh định đưa tay xoa đầu tôi, tôi theo phản xạ né tránh.

Anh ngỡ ngàng tay mình: “Sao em lại né?”

“Bẩn.”

Anh lại tưởng tôi tay vừa dọn dẹp xong nên bẩn, liền nhẹ: “Giờ còn chê nữa hả?”

Tối hôm đó, Thẩm Hành Châu sẽ ở nhà để ở bên tôi.

Nhưng tôi biết điều đó sẽ không xảy ra.

Quả nhiên, 11 giờ đêm, nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã rời đi.

Sau khi đi, tôi bấm một số điện thoại.

“Bố ạ, con muốn về nhà.”

Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường như hơi bất ngờ, vẫn cố giấu sự vui mừng, ra vẻ lạnh lùng: “Cuối cùng cũng chịu về đại tiểu thư của bố rồi sao?”

Có lẽ cả đời Thẩm Hành Châu cũng không ngờ rằng, một người phụ nữ đã ở bên từ lúc chỉ là một chàng trai nghèo tay trắng đến khi trở thành tổng giám đốc của công ty,

Một người cam tâm nguyện bà nội trợ cho ,

Lại là một đại tiểu thư của gia đình quyền thế bậc nhất.

03

Tôi và Thẩm Hành Châu quen nhau, là một sự cờ.

Lúc đó, tôi đang việc tại công ty gia đình để rèn luyện, bắt đầu từ vị trí thấp nhất.

Còn ấy thực sự là một thực tập sinh ứng tuyển vào công ty.

Bàn việc của chúng tôi nằm đối diện nhau.

Anh ấy rất quan tâm đến tôi, còn tôi lại bị tài năng và năng lực của ấy thu hút.

Ngày qua ngày, cả hai dần nảy sinh cảm.

Sau đó, vì quá xuất sắc, ấy bị cấp trên trực tiếp chèn ép.

Tôi đã tìm đến bố, hy vọng ông có thể giúp đỡ, bị từ chối.

“Triêu Lộ, đừng nghĩ rằng bố không biết con đang nghĩ gì. Con và cậu ta là không thể. Con là đại tiểu thư, định sẵn phải kết hôn với người môn đăng hộ đối.”

Khi đó, tôi còn trẻ, bồng bột, chỉ muốn chứng minh bố đã sai.

Thế là, trong một phút tức giận, tôi nghỉ việc cùng Thẩm Hành Châu, đi theo đến Tô Thành để khởi nghiệp.

Thẩm Hành Châu thực sự thông minh, biết nắm bắt cơ hội, chỉ trong năm năm đã đưa công ty lên sàn chứng khoán.

Còn tôi dần rút khỏi việc vận hành công ty, ở nhà chăm sóc , lo việc bếp núc.

Thật ra, nếu không có gì bất ngờ, năm nay tôi và Thẩm Hành Châu đã kết hôn.

Tôi luôn khao khát ngày đó, không chỉ vì tôi , mà còn vì muốn chứng minh với bố rằng tôi không chọn sai người.

Nhưng sự thật chứng minh, ai cũng có thể lầm người.

04

Thẩm Hành Châu năm 22 tuổi từng tôi, ấy từng cảm thấy có lỗi vì không đủ tiền một căn nhà tốt hơn cho tôi.

Anh đã thề rằng sẽ không bao giờ phản bội tôi.

Nhưng Thẩm Hành Châu năm 27 tuổi chỉ xem tôi là một bà nội trợ hay than phiền.

Anh không còn thích về nhà ăn cơm.

Anh đã một người phụ nữ khác, người mà nghĩ rằng phù hợp hơn với trình độ và năng lực của mình.

Anh đã quên mất từng tôi đến nhường nào.

Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường, lật xem lại từng kỷ niệm của tôi và Thẩm Hành Châu suốt năm năm qua.

Tấm ảnh đầu tiên của chúng tôi, khoản tiền quỹ khởi nghiệp đầu tiên, nồi lẩu an ủi nhau sau lần thất bại đầu tiên…

Tôi xem rất lâu, rất lâu, đến mức đôi mắt tôi ướt đẫm.

Xem đến mức suýt nữa tôi muốn tha thứ cho , giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra.

Nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép mình níu kéo.

Sự kiêu hãnh trong cách tôi nuôi dạy cũng không cho phép tôi tiếp tục một mối đã vỡ nát.

Thế nên, tôi quyết định rút lui khỏi trò chơi của ba người.

Gần sáng, tôi run rẩy xóa hết những kỷ niệm đó.

Và đặt một vé máy bay trở về Bắc Kinh sau ba ngày nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...