Buông Bỏ Một Người, [...] – Chương 6

26

Thẩm Hành Châu ngồi bên giường, gọt táo cho tôi, vừa vừa lẩm bẩm một mình:

“Triêu Lộ, em xem, con chúng ta sẽ là trai hay ?”

“Anh mong là con , giống em, dịu dàng, hiền lành và xinh đẹp.”

“Anh định mấy ngày tới sắp xếp công việc ở công ty để dành thời gian ở bên em, không?”

“À, đúng rồi, nghe những trung tâm chăm sóc sau sinh chất lượng rất khó đặt, sẽ nhờ trợ lý lo liệu…”

Tôi Thẩm Hành Châu cứ mãi không dừng.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ cảm .

Nhưng bây giờ, lòng tôi bình lặng như một mặt hồ chết.

Tôi ngẩng đầu lên:

“Thẩm Hành Châu, em hơi mệt rồi.”

“Anh về đi, ngày mai đến thăm em nhé?”

Thẩm Hành Châu sững lại, vô thức tôi một chút.

“Triêu Lộ, về trước. Nhưng em đừng chạy lung tung đấy.”

Tôi mỉm trấn an :

“Em có thể đi đâu chứ?”

, vẫn không yên tâm, bước đi mà cứ ngoái lại tôi từng bước một.

“Triêu Lộ, không biết tại sao, có cảm giác em đang lời tạm biệt với .”

“Giống như chỉ cần rời đi, em sẽ rời khỏi mãi mãi.”

Tôi dùng chính câu trước đây của để đáp lại:

“Anh chỉ là dạo này quá rảnh, nghĩ ngợi nhiều thôi.”

27

Sau khi Thẩm Hành Châu rời đi, Phó Kiệt đẩy cửa bước vào.

Trong phòng của Tô Nhược lúc nãy, thậm chí không thèm tôi lấy một cái.

Điều đó khiến tôi nghĩ rằng thật sự chỉ đến đây để “diễn”.

Khuôn mặt Phó Kiệt không để lộ bất kỳ cảm nào:

“Em có thai rồi?”

Tôi gật đầu.

“Vậy em định sống cả đời với cái gã vừa rồi sao?”

Tôi :

“Nếu tôi là có thì sao?”

“Vậy tôi sẽ công ty của hắn ta sụp đổ.”

“Nếu tôi là không thì sao?”

“Điều đó chứng tỏ hắn đã tổn thương em. Tôi cũng sẽ không tha cho hắn.”

Cuối cùng, tôi bật , nụ thật lòng đầu tiên trong suốt thời gian qua.

“Phó Kiệt, có khác gì một kẻ si không có lòng tự trọng?”

“Có.”

“Khác gì?”

“Tôi có sức mạnh hơn những kẻ si thông thường.”

Chúng tôi rơi vào im lặng.

Anh hỏi tôi:

“Em định gì?”

“Phó Kiệt, giúp tôi sắp xếp một ca phẫu thuật thai, không?”

“Khi nào?”

“Ngày mai, càng sớm càng tốt.”

28

Ngày hôm sau, khi tôi vừa ra khỏi phòng sau ca phẫu thuật, Thẩm Hành Châu đứng đó, tôi với vẻ không thể tin nổi.

“Triêu Lộ, tại sao em lại bỏ đi đứa con của chúng ta?”

Vừa trải qua ca phẫu thuật, đầu óc tôi mơ màng, tôi vẫn mỉm :

“Tất nhiên là vì… em không còn nữa.”

“Thẩm Hành Châu, chỉ là một kẻ rác rưởi.”

Anh ta còn định gì đó, y tá đã đẩy tôi đi khỏi.

Vì phẫu thuật, tôi phải hoãn kế hoạch trở về Bắc Kinh.

Tôi chuyển đến một bệnh viện tư cao cấp thuộc sở hữu của Phó Kiệt để tĩnh dưỡng.

Anh ta ngồi cạnh tôi, kể lại mọi chuyện với vẻ rất sinh :

“Em không biết đâu, sau khi em những lời đó, Thẩm Hành Châu ngồi sụp xuống đất ngay tại chỗ.”

“Nghe mấy ngày nay ta đi khắp nơi tìm em.”

“Không lo công ty, cũng không ăn gì nữa.”

“Bây giờ cả Tô Thành đều Thẩm Hành Châu là một kẻ si .”

“…”

Tôi lặng lẽ nghe, như một người đứng ngoài quan sát câu chuyện của chính mình.

Phó Kiệt cẩn thận hỏi tôi:

“Nghe những chuyện này, em không thấy buồn sao?”

Tôi lắc đầu:

“Từ rất lâu rồi, tôi đã không còn cảm giác gì nữa.”

Từ lần đầu tiên ta chê tôi chỉ là một bà nội trợ, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho ngày chúng tôi phải chia tay.

29

Không ngờ Thẩm Hành Châu vẫn tìm tôi.

Anh ta quỳ xuống trước giường tôi.

“Triêu Lộ, biết thật khốn nạn.”

“Anh đã tổn thương em.”

“Nhưng em yên tâm, chỉ có chút cảm với Tô Nhược, chưa bao giờ có bất kỳ mối quan hệ sâu sắc nào với ta.”

“Người nhất, từ đầu đến cuối, chỉ có em.”

“Đứa bé mất rồi, chúng ta vẫn có thể có thêm một đứa khác. Anh sẽ thay đổi, xin em, đừng đối xử với như , đừng rời xa , không?”

Tôi ta trong bộ dạng này, chỉ cảm thấy phiền phức.

“Thẩm Hành Châu, em, không chỉ mình em.”

“Tình của thực sự quá rẻ mạt.”

“Tình của , xây dựng dựa trên việc em có giá trị hay không.”

“Có đúng không?”

Thẩm Hành Châu điên cuồng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi.

“Triêu Lộ, biết lỗi của mình rồi.”

“Anh xin em, hãy cho một cơ hội!”

Đàn ông một lần không chung thủy, mãi mãi không cần dùng lại.

Nhưng tôi không muốn để ta dễ dàng thoát như .

“Nếu đã thế, hãy thể hiện một chút thành ý đi.”

“Hãy giành lấy toàn bộ dự án của Tô Nhược, khiến công ty của ta sản.”

“Đợi đến khi em hả giận, chúng ta sẽ chuyện lại.”

Anh ta như thấy ánh sáng cuối đường hầm.

“Thật không? Triêu Lộ.”

Tôi gật đầu chắc chắn:

“Thật.”

30

Sau khi Thẩm Hành Châu rời đi, Phó Kiệt không nhịn trêu chọc:

“Triêu Lộ, chiêu này của em cũng thật độc ác.”

“Nếu ta thật sự theo lời em, chưa đợi công ty người khác sản, chính ta đã sụp đổ trước rồi.”

Tôi thản nhiên cuốn sổ phác họa trong tay:

“Thẩm Hành Châu không ngu đến mức đó, ta sẽ không mọi thứ đúng như lời tôi .”

Phó Kiệt lắc đầu:

“Chưa chắc đâu. Tôi cảm thấy bây giờ ta đã hạ quyết tâm rồi.”

Không lâu sau, tôi và Phó Kiệt trở về Bắc Kinh.

Bắc Kinh cách Tô Thành hàng ngàn dặm, từ đó tôi không còn nghe tin tức gì về Thẩm Hành Châu.

Chỉ có vài lần, ta nhắn tin cho tôi.

Trong năm năm nhau, những cuộc cãi vã giữa tôi và Thẩm Hành Châu ngày càng nhiều.

Còn tôi, chỉ đơn giản trả lời ta một câu: “Cố gắng lên.”

Lần tiếp theo tôi nghe thấy cái tên “Thẩm Hành Châu” là trên bản tin.

Để nhanh chóng thu hút vốn, ta đã đúng như lời tôi , sản công ty của Tô Nhược, không ngại bước vào con đường phạm tội tài chính.

Sau khi công ty của Tô Nhược sản, hành vi phạm tội của ta bị phơi bày, và ta bị kết án 30 năm tù giam.

Đến đây, một người vào tù, một người sản, lang thang ngoài đường.

31

Ngày Thẩm Hành Châu bị bắt, ta gọi cho tôi một cuộc điện thoại cuối cùng.

“Triêu Lộ, giờ mới nhận ra, thật sự em biết bao.”

Tôi trả lời từng chữ một, rõ ràng, dứt khoát:

“Anh cũng xứng để tôi sao?”

Cúp máy, tôi tiếp tục tập trung vào bức tranh đang vẽ dở.

Cuộc đời tôi, giống như bức tranh này,

Đang tô điểm bằng những gam màu rực rỡ nhất.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...