Họ đồng loạt im lặng, ánh mắt qua lại giữa tôi và Thẩm Mặc Hàn.
Tôi nén lại sự ngạc nhiên, đáp lễ phép: “Cảm ơn đã ủng hộ.”
Do dự một chút, tôi giả vờ hỏi nhẹ nhàng: “Chắc là đi cùng Lạc Vi Ninh nhỉ? Sao hôm nay không thấy ấy, chúng ta cũng coi như cũ nhiều năm rồi.”
Sắc mặt ta lập tức lạnh xuống, giọng xa cách: “Cô ấy bận việc đột xuất.”
Cái giọng điệu ấy, giống như đang nhắc tới một người xa lạ không quan trọng.
Tôi không hiểu vì sao ta lại về người từng thề sống chết bảo vệ bằng thái độ này.
Nhưng tôi cũng không có ý tìm hiểu, nên thuận thế đổi sang chuyện khác.
Cho đến khi tiệc kết thúc, chúng tôi bước ra khỏi hội sở, mới thấy Lạc Vi Ninh đang ngồi ngay ngắn trên ghế dài ở sảnh.
Cô ấy chăm vào lối đi dành cho khách VIP, vẻ mặt lo lắng xen lẫn bất an.
Thấy cửa thang máy mở ra, lập tức đứng dậy.
Nhìn kiểu này, chắc hẳn đã đợi ở đây từ lâu.
Mọi người đồng loạt dừng bước.
Cô gượng gạo nở nụ , ánh mắt lướt qua từng người.
Nhưng khi thấy tôi đứng cạnh Thẩm Mặc Hàn, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô sững người tại chỗ, ánh mắt hoang mang, cứ như thấy ma.
Tôi thấy thật khó hiểu. Lạc Vi Ninh đã thay đổi rất nhiều.
3
Lần đầu gặp nhau là hồi cấp ba, khi mới chuyển đến lớp tôi.
Tôi còn nhớ hôm đó, đứng trước lớp, đồng phục rộng thùng thình càng khiến dáng người thêm gầy yếu.
Ngũ quan thanh tú, dịu dàng, nhiều lắm cũng chỉ coi là trong sáng dễ thương, trên mặt viết đầy sự ngại ngùng của một người mới.
Giáo viên chủ nhiệm tươi giới thiệu: “Đây là Lạc Vi Ninh, mỗi kỳ thi liên tỉnh đều đứng top đầu. Mong cả lớp chào đón .”
Cả lớp im lặng, ai nấy dùng ánh mắt dò xét .
Ở ngôi trường danh tiếng này, gia thế mới là tấm vé thông hành, điểm số không phải tiêu chuẩn duy nhất.
Huống chi Lạc Vi Ninh trông quá đỗi bình thường.
Thấy lúng túng, tôi chủ vỗ tay trước. Sau đó mới có vài tiếng vỗ tay lác đác, rồi dần rộ lên khắp lớp.
Giáo viên chủ nhiệm liếc tôi cảm kích, rồi với ấy: “Nếu có gì chưa rõ, em có thể hỏi Lục Thanh Vũ, ấy sẽ rất sẵn lòng giúp em.”
Ý tốt là , Lạc Vi Ninh chưa bao giờ tìm tôi giúp đỡ.
Vì ấy có sự che chở của Thẩm Mặc Hàn – khi đó là vị hôn phu của tôi.
Trong lớp chỉ còn chỗ cạnh Thẩm Mặc Hàn trống, nên Lạc Vi Ninh trở thành cùng bàn của .
Giờ nghĩ lại, có lẽ cảm lén lút giữa họ bắt đầu từ khi ấy.
Ví dụ như Lạc Vi Ninh gia cảnh nghèo khó, sức khỏe yếu, hay bị thiếu máu.
Có lần trong giờ tự học buổi sáng, ngất xỉu, Thẩm Mặc Hàn đã đưa đến phòng y tế.
Tôi vẫn nhớ hôm Thẩm từ Thụy Sĩ về, mang nhiều quà, mời tôi chọn trước.
Vậy mà Thẩm Mặc Hàn lại lên tiếng đòi một hộp kẹo sữa nhập khẩu.
Tôi thấy lạ – vốn ghét đồ ngọt, từ khi nào lại thích kẹo sữa.
Sau đó, còn hỏi công thức món bánh của đầu bếp nhà tôi.
Tôi lười giải thích, liền bảo nhà bếp sẵn rồi gửi qua.
Khi đó, tôi nghĩ là thay đổi khẩu vị.
Mãi đến một hôm, tôi thấy trên bàn học của Lạc Vi Ninh có vỏ kẹo sữa đặc biệt ấy, cùng những món bánh tôi từng bảo bếp chuẩn bị.
Thì ra người hảo ngọt là Lạc Vi Ninh, kẻ mê đồ ngọt cũng là Lạc Vi Ninh.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ trạng sức khỏe của ấy.
Nghĩ lại thì, những dấu hiệu mập mờ giữa hai người họ đã sớm xuất hiện.
Chỉ là Lạc Vi Ninh tỏ ra quá bình thản, nên tôi chưa từng nghĩ Thẩm Mặc Hàn sẽ vì ấy mà phản bội cảm của chúng tôi.
Bạn thấy sao?