4
Là tiểu thư hoàn hảo hội tụ đủ gia thế, thành tích, mối quan hệ và tính cách, tôi luôn gọi là “con cưng của trời” trong trường.
Mọi người đặt cho tôi biệt danh “Giang Tam Hảo”, vì ở phương diện nào tôi cũng không chê vào đâu .
Ai ngờ , Thẩm Mặc Hàn lại bỏ tôi, quay sang Lạc Vi Ninh.
Thời gian thấm thoắt, bảy năm trôi qua.
Lạc Vi Ninh giờ đã bỏ đi vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ khi xưa, toàn thân toát lên sự xa hoa sang trọng, từng cử chỉ đều mang dáng vẻ quý phái của một phu nhân hào môn.
Cô ta ung dung bước tới trước mặt tôi, khóe môi nở nụ xã giao: “Thanh Vũ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Ánh mắt ta quét qua lại giữa tôi và Thẩm Mặc Hàn, cái kiểu dò xét ấy khiến tôi hơi khó chịu, vô thức nhíu mày.
Thẩm Mặc Hàn là người vỡ sự im lặng trước, giọng mang rõ sự xa cách: “Sao em lại tới đây?”
Lạc Vi Ninh liếc biểu cảm của ta, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ mỉa khó đoán:
“Tình cờ ở hội sở có chút việc, nghe mọi người ở đây tiệc đón Thanh Vũ, nên tiện qua xem.”
Lý do này rõ ràng quá gượng ép.
Cô ta đưa chiếc hộp quà tinh xảo cho Thẩm Mặc Hàn:
“Mang cho ít đồ bồi bổ, nghe dạo này hay bị chóng mặt.”
Sự quan tâm cố thể hiện ấy lại thành ra giả tạo.
Vốn đang thản nhiên, Thẩm Mặc Hàn nghe liền cau mày.
Sau lưng vang lên vài tiếng nén.
Với địa vị nhà họ Thẩm, đừng là giám đốc thường, ngay cả chủ tịch tập đoàn cũng phải đặt lịch trước nếu muốn gặp.
Vậy mà ta – đường đường là vợ Thẩm Mặc Hàn – lại giống như kẻ hầu, ân cần mang quà đến, còn phải công khai lấy lòng.
Cảnh tượng này thật sự mất mặt, dù ta vốn chỉ là kẻ trèo cao.
Tôi đoán, những huống ngượng ngùng thế này chắc đã xảy ra không ít lần trong hơn một năm họ kết hôn.
Thẩm Mặc Hàn không hề che giấu sự chán ghét: “Không phải bảo em ở nhà cho yên à? Ra ngoài tự rước nhục gì?”
Xung quanh lại vang thêm nhiều tiếng khẽ.
Sắc mặt Lạc Vi Ninh lập tức phủ một tầng sương lạnh, im lặng chằm chằm vào Thẩm Mặc Hàn.
Có lẽ ta đã quen với những lời châm chọc như thế, hoặc đơn giản là không biết phải phản ứng ra sao.
Không ai đứng ra giải vây cho ta, cũng chẳng ai chỉ ra rằng cách ta đối xử với vợ mình thật quá đáng.
Mọi người chỉ đứng xem trò .
Còn tôi thì thấy bất ngờ trước sự thay đổi này của Thẩm Mặc Hàn, không kìm quan sát kỹ phản ứng của ta.
Anh ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, coi những tiếng xung quanh như không tồn tại, cứ như người bị chế giễu không phải là người phụ nữ ta từng bất chấp tất cả để cưới.
Khoảnh khắc đó, tôi chợt nhận ra ta đã thay đổi đến mức không còn nhận ra nữa.
4
Tôi nhớ hồi đó, vì tính cách trầm lặng, Lạc Vi Ninh thường bị lập trong lớp.
Sau khi Thẩm Mặc Hàn nhất quyết đòi hủy hôn với tôi, tôi cũng từng cố khó dễ cho ta.
Nhưng mỗi lần như , Thẩm Mặc Hàn đều kiên quyết đứng ra bảo vệ, che chở cho ta.
Còn bây giờ, ta lại đứng trên cao xuống người vợ trước mặt, ánh mắt toàn là ghét bỏ và mất kiên nhẫn, hoàn toàn khác xưa.
Nhìn ta đối xử lạnh lùng đến thế, trong lòng tôi không khỏi dấy lên cảm khó tả.
Chẳng lẽ ta đã quên mất ngày xưa từng liều lĩnh thế nào để bảo vệ ta sao?
Lần đầu Thẩm Mặc Hàn ra mặt vì Lạc Vi Ninh là trong giờ tiếng Anh.
Với những đứa sinh ra đã ngậm thìa vàng như chúng tôi, tiếng Anh gần như là bản năng.
Từ khi bập bẹ tập , đã có nhiều gia sư nước ngoài thay phiên dạy kèm, cuộc sống hằng ngày cũng phải dùng tiếng Anh giao tiếp.
Về ngữ pháp hay phát âm, đều không kém gì người bản xứ Anh – đó là lợi thế trời cho của chúng tôi.
Hôm ấy, giáo viên bảo Lạc Vi Ninh đọc bài.
Cô mới đọc từ đầu tiên, trong lớp đã vang lên tiếng xì xào.
Đọc nửa bài, cuối cùng cũng có người nhịn không nổi bật .
Phải rằng thành tích học tập của ta rất xuất sắc, có lẽ do ảnh hưởng từ môi trường gia đình, phát âm của mang nặng âm tiếng Trung, nghe khá lạc lõng.
Tiếng ấy lan nhanh như bệnh dịch, cuối cùng khiến phải im lặng đứng trên bục giảng.
Thầy giáo tiếng Anh cũng khó xử, đành bảo về chỗ rồi vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Tan học, Minh Nguyệt cố bước tới bàn ta, bắt chước phát âm ấy một cách khoa trương để trêu cùng mấy .
Cách diễn lại quá giống thật, khiến mọi người xung quanh đều bật .
Lạc Vi Ninh cúi đầu ngồi đó, mái tóc mềm mại che khuất đôi mắt, từ bên cạnh chỉ thấy bóng dáng mỏng manh, đôi vai khẽ run lên.
Cảnh tượng ấy khiến tôi bất giác thấy khó chịu.
Tôi đang định lên tiếng ngăn Minh Nguyệt thì thấy người vốn dĩ chẳng bao giờ lo chuyện bao đồng – Thẩm Mặc Hàn – đã hành trước.
Anh ta vốn đang ngủ gật, nghe thấy tiếng chế nhạo của Minh Nguyệt thì lập tức ngồi bật dậy, cầm cuốn Kiêu hãnh và định kiến trên bàn, đập mạnh xuống mặt bàn, phát ra tiếng vang trầm đục.
Ánh mắt ta lạnh lẽo thẳng Minh Nguyệt, giọng băng lạnh: “Ngậm miệng lại, ồn chết đi .”
Là học sinh mới kiêu ngạo trong lớp, Thẩm Mặc Hàn hiếm khi thể hiện thái độ mạnh mẽ như .
Nụ trên môi Minh Nguyệt lập tức cứng đờ, cả lớp chìm vào tĩnh lặng như chết.
Bạn thấy sao?