Cô im lặng một lát, rồi thở dài: “Thanh Vũ, thật nhé, trong lòng cậu vẫn còn Thẩm Mặc Hàn đúng không?”
Nghe , tôi suýt ngã khỏi ghế vẽ.
Lấy lại bình tĩnh, tôi vừa buồn vừa bất lực: “Tôi thể hiện chỗ nào là vẫn còn cảm với ta? Nói ngay đi, để tôi sửa liền.”
Cô do dự một lúc rồi : “Vì… hình như Thẩm Mặc Hàn có chút hối hận về cuộc hôn nhân hiện tại.
Hơn nữa, thời gian cậu ở nước ngoài, ta vẫn hay dò hỏi tin tức về cậu.”
Cô bắt đầu kể cho tôi nghe những chuyện hậu trường mấy năm nay.
Ngày đó, sau khi tôi đau lòng rời đi du học, dù hôn ước giữa tôi và Thẩm Mặc Hàn bị hủy, nhà họ Thẩm kiên quyết phản đối ta và Lạc Vi Ninh đến với nhau.
Có lẽ Thẩm Mặc Hàn thực sự Lạc Vi Ninh, vì ta mà từ bỏ cơ hội học ở trường danh tiếng nước ngoài, ở lại trong nước học cùng ta, sau khi tốt nghiệp còn dọn ra ngoài, không dùng một đồng của gia đình, tự mình khởi nghiệp.
“Thật lòng thì, lúc đó dù ai cũng thấy ta quá đáng với cậu, ta vì Lạc Vi Ninh mà liều lĩnh như , cũng hơi cảm , dù sao cũng là vì thật.”
“Sau này nhà họ Thẩm không đấu nổi ta, dù sao cũng là con trai độc nhất, giằng co một năm rồi cũng phải nhượng bộ, đồng ý cho cưới Lạc Vi Ninh, chỉ cầu ta sau khi kết hôn phải sống ở nhà họ Thẩm.
Nhưng Thẩm Mặc Hàn sao chịu để Lạc Vi Ninh vào cái môi trường ngột ngạt đó.”
Kết quả là trong ngày cưới, nhà họ Thẩm mất hết mặt mũi.
9
Dù Lạc Vi Ninh xuất thân nông thôn, gia đình đông người, lại thêm cha mẹ ta muốn khoe khoang, nên từ họ hàng gần xa đều nghe tin “con nhà họ Lạc lấy chồng giàu”, ai nấy kéo nhau tới dự tiệc để “lấy may”.
Khi đó, có lẽ Thẩm Mặc Hàn muốn nở mày nở mặt cho Lạc Vi Ninh trước họ hàng mình, nên tiệc cưới không chia sảnh, để họ hàng và ăn nhà họ Thẩm ngồi chung với bên nhà .
Kết quả không khó đoán — một đám người ồn ào huyên náo, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, còn cha mẹ Lạc Vi Ninh thì không ngừng khoe “con mình tài giỏi, cho công tử nhà họ Thẩm mê mệt”.
Nghe , một bà của Lạc Vi Ninh khi mời rượu còn bắt Thẩm Mặc Hàn quỳ lạy, rằng cưới Lạc Vi Ninh thì ta đã là người nhà họ Lạc, giàu đến đâu cũng phải theo quy củ nhà họ.
Thẩm Mặc Hàn từ nhỏ sống trong nhung lụa, ngay cả việc bái lạy bàn thờ tổ tiên nhà họ Lạc cũng chỉ cúi chào tượng trưng.
Tối hôm đó, mẹ Thẩm Mặc Hàn tức giận đến mức phải nhập viện.
Đó chính là khởi đầu cho cuộc hôn nhân giữa ta và Lạc Vi Ninh.
Sau này, nhà họ Thẩm thường xuyên mượn danh Thẩm Mặc Hàn để chuyện, và ta đã phải giải quyết không biết bao nhiêu rắc rối — chị của Lạc Vi Ninh uống rượu lái xe tai nạn, dì mua nhà, em họ xin học, mẹ bị liệt cần tiền chữa bệnh…
Hơn nữa, sau khi cưới Lạc Vi Ninh, Thẩm Mặc Hàn còn bỏ tiền cho ta khởi nghiệp.
Không rõ là do vận rủi hay năng lực có hạn, mà lần nào cũng thất bại.
Những việc lớn nhỏ cứ chất chồng lên nhau, cho đến nay, đã bào mòn sạch sẽ cảm sâu đậm mà Thẩm Mặc Hàn từng dành cho Lạc Vi Ninh.
Tôi lặng lẽ nghe, bất giác nhớ lại dáng vẻ Thẩm Mặc Hàn năm xưa khi đứng trước mặt tôi, giải thích lý do ta Lạc Vi Ninh.
Anh ta từng lạnh nhạt, từng chữ từng chữ :
“Thanh Vũ, em sinh ra đã là đóa hoa trong nhà kính, chưa từng biết đến gian khổ của đời người.
Còn Lạc Vi Ninh, cả đời vật lộn trong bùn lầy, vẫn giữ một trái tim thuần khiết nhất.”
“Anh thật lòng Lạc Vi Ninh, chính sự kiên cường và tâm hồn trong sáng của ấy đã cuốn hút .”
Lời năm đó vẫn còn vang vọng bên tai tôi, sự ngưỡng mộ và say đắm khi xưa nay đã chẳng còn.
Sao ?
Là vì sự kiên cường của Lạc Vi Ninh không còn đáng cảm nữa, hay tâm hồn thuần khiết kia không đủ lay lòng người?
Thật nực .
Tôi cắt ngang lời thân, giọng lạnh nhạt: “Cuộc sống hôn nhân của họ chẳng liên quan gì đến tôi, những chuyện này tôi hoàn toàn không hứng thú.
Minh Nguyệt, nếu cậu còn coi trọng giữa chúng ta, thì đừng nhắc đến nữa.”
“Thôi rồi,” Minh Nguyệt vội dừng câu chuyện, “tớ không nên nhắc đến. Chỉ là… không muốn thấy cậu thế này. Nghĩ lại hồi đó…”
Cô ngập ngừng, không hết câu.
Tôi biết rõ muốn gì — trong quãng thời gian ấy, tôi đã trao cho Thẩm Mặc Hàn toàn bộ chân .
Tình cảm vốn chẳng có lý lẽ “cả đời chỉ một người”.
Huống chi, đó lại là một người từng phụ bạc mình.
Giờ đây tôi vẫn có thể giữ phép lịch sự xã giao với Thẩm Mặc Hàn, chẳng qua chỉ để thể hiện giáo dưỡng của mình.
Còn ta, trong lòng tôi đã sớm không còn chút vị trí nào.
Thậm chí tôi còn mong tránh xa cặp vợ chồng Lạc Vi Ninh – Thẩm Mặc Hàn.
Nhưng mọi việc lại chẳng như ý. Họ dường như luôn tìm cách “vô ” chạm mặt tôi.
10
Tại một buổi tiệc rượu thương mại, chúng tôi lại gặp nhau. Những dịp như vốn khó tránh.
Khi tôi đang một mình ra ban công hóng gió, Thẩm Mặc Hàn cầm ly rượu tiến lại, nhẹ giọng chào hỏi.
Tôi đáp qua loa, cho đến khi ta dựa vào lan can, thành phố rực rỡ ánh đèn phía xa, ánh mắt u ám.
Mãi lâu sau, ta mới mở miệng, mang theo vài phần áy náy: “Thanh Vũ, những ngày ở nơi đất khách, em vẫn ổn chứ?”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/buong-tay-giua-phon-hoa/chuong-6
Bạn thấy sao?