Bút Ký Phản Công [...] – Chương 11

Edit: Akito

Ninh Thư cùng người mắng chửi tĩnh lớn khiến những người khác trong phòng học đều ý, tất cả ánh mắt của mọi người hướng về Ninh Thư, đều giống như đang kẻ điên.

Theo bọn hắn nghĩ, Ninh Thư hiện tại chính là một đám bèo không rễ trôi nổi, một đứa nhi còn dám kiêu ngạo như , đáng lẽ phải nên hèn mọn núp ở xó tường, như con chuột, sống trong góc, thấy người sẽ thất kinh chạy trốn.

Mà bây giờ lại dám giương nanh múa vuốt như thế, quả thực là không thể hiểu nổi.

Lúc này Ninh Thư cũng mặc kệ người khác suy nghĩ gì, coi như chính mình chịu yếu thế, sống nơm nớp lo sợ, thì ngược lại càng khiến cho người ta càng thêm khi dễ mình.

Chân trần không sợ đi giầy, Ninh Thư bây giờ gánh nặng gì cũng không có, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Thư mở vòi nước, lúc vừa định rửa tay, lại bị người phía sau lôi đầu, kéo vào WC.

“Đjxmm~, con tiểu tiện nhân này quá hung hăng càn quấy ah, hừ, lại dám An Dung thành như thế.”

“Đúng, thay An Dung trả thù.”

Ninh Thư quan sát những người này, lại tới nữa, lặp lại chiêu cũ, lại kéo vào trong WC, thấy hiền nên bắt nạt đúng không.

Những người này không chút khách khí nào đối với Ninh Thư, cầm tóc của trừu bạt tai, bộ dáng khỏi có bao nhiêu hung hãn.

Ninh Thư bắt tay của người kia, đứa con kia lộ ra thần sắc giật mình, phẫn nộ : “Lại còn dám đánh trả, mấy chị em, đánh chết cái con tiện nhân này.”

Nhiều người như đánh một mình thật nghĩa khí nhỉ, trong lòng Ninh Thư cũng bùng nổ hỏa khí, để xem trong khoảng thời gian này luyện tập TaeKwonDo hiệu quả thế nào.

Ninh Thư giơ chân lên, hung hăng đạp một cước lên chân người phía sau lưng núm tóc mình, ta lập tức đau đớn kêu lên một tiếng, buông lỏng tóc Ninh Thư ra, ngồi xổm xuống ôm lấy chân của mình.

“Tiện nhân, tiện nhân…” Những người này thực tức giận không kiềm lại , ở trong mắt các , tiện nhân này nên ngoan ngoãn để cho các đánh, lần này cư nhiên dám phản kháng.

Ninh Thư không hai lời, đi đến trước mặt người mắng mình hung hăng nhất, dùng cả hai bàn tay Bốp Bốp, cái này là xuất ra toàn bộ sức lực trong cơ thể, tức khắc trên mặt con nhỏ kia dùng mắt thường có thể thấy tốc độ sưng phù lên.

Con nhóc kia trực tiếp cong người, cả người đều ngây ngẩn, người chung quanh không thể tin Ninh Thư.

Ninh Thư thừa dịp thời điểm những người này đều bị dọa đến ngu người, tác cực kỳ nhanh hết đạp lại đánh hướng về phía bọn họ, tức thì trong nhà vệ sinh vang lên âm thanh kinh hô tức giận cùng mắng chửi.

“Đánh chết con tiểu kỹ nữ này…”

“Đau quá ah…”

Đám con này đã phản ứng lại, như ong vỡ tổ xông tới Ninh Thư hết đánh lại kéo, hai khó địch bốn tay, mặt Ninh Thư cũng bị cào ra bông hoa, huống những người kia cũng không dễ dàng, Ninh Thư không dựt tóc của chúng, mà lại trực tiếp cởi váy của chúng xuống luôn.

Bị tuột váy đám con kêu lên sợ hãi nắm chặt váy lại, cũng quên việc đánh Ninh Thư.

Ninh Thư đối với những người này hết đánh lại túm tóc, giữa ngón tay đều là tóc bị dựt xuống, tóc của cũng bị dựt không ít.

Đau muốn chết, Ninh Thư dựa vào vách tường thở hồng hộc, tạm thời hình thành thế giằng co.

Đoán chừng là bị sức lực hung ác của Ninh Thư dọa sợ, đám nhóc này sau khi cùng Ninh Thư giằng co, có đứa xoa xoa ngực, có đứa bị Ninh Thư dựt xuống không ít tóc, trên mặt đều là dấu bàn tay.

Ninh Thư trừng to mắt đối mặt những người này, người tiếp với ánh mắt của Ninh Thư, đều không tự chủ dời mắt đi, không dám cùng Ninh Thư đối đầu nữa.

Ninh Thư khinh miệt xì một tiếng, cảm giác trên mặt nóng rát, bị người cào đến trầy da.

Ninh Thư liếc mắt một cái, khập khiễng ra khỏi nhà vệ sinh, người trong nhà vệ sinh chỉ có thể trơ mắt Ninh Thư đi ra, nhất thời không dám theo sau.

Thử nhe răng, Ninh Thư cảm thấy trên mặt đau quá ah, trên đầu cũng đau nhức chết lặng, sờ sờ, rõ ràng còn chảy máu nữa, con đánh nhau đều là bứt tóc khóc lóc om sòm.

Thật sự quá hâm một Lăng Tuyết ah, thủ cũng ưu nhã mê người như , hơn nữa căn bản là không cần đứng gần liền có thể đem đối phương giải quyết, giống như trước đó, trực tiếp dùng linh khí uy áp đem An Dung cho hôn mê.

May mắn có tính toán trước, đi học TaeKwonDo rèn luyện thân thể, bằng không thì hôm nay sẽ bị đánh cho thê thảm, mặc dù mình bị thương, cũng khiến những người bình thường ức hiếp nguyên chủ cũng bị thương, mặt sưng phù cùng cái đầu như heo .

Ninh Thư khập khiễng đến phòng Giáo Y, trên mặt nên xử lý một chút, nếu khuôn mặt bị hủy, nguyên chủ quay về, thấy chính mình bị hủy dung, trên mặt toàn là vết sẹo, không chừng sẽ sụp đổ mất.

Phòng Giáo Y như trước kín hết chỗ, hơn nữa sinh bệnh đều là học sinh nữ, đều mắc cùng một loại bệnh, bệnh mê trai.

Mọi người thấy Ninh Thư bộ dạng te tua, đều lộ ra biểu ngưỡng mộ như núi cao, vì có thể để cho Giáo Y đẹp trai xem bệnh, dứt khoát hi sinh thành như , đây là cái dạng tinh thần gì a.

Ninh Thư: …

Thời điểm đến lượt Ninh Thư, Ninh Thư ngồi ở trên ghế, : “Đem mặt của em xử lý một chút.”

Giáo Y nhíu lông mày Ninh Thư, cầm bông gòn thấm rượu cồn, hỏi: “Lần này lại sao , trên đầu còn sưng, tại sao lại bị thương.”

“Tôi biết rõ tôi hoan nghênh, mà không cần phải chà đạp chính mình như , nha, khuôn mặt này cũng sắp thành bông hoa luôn rồi.” Giáo Y dùng bông gòn chấm trên mặt Ninh Thư, “Đây là tâm có bao nhiêu tàn nhẫn mới có thể đối với khuôn mặt của mình ra tay hung ác như ah.”

Miệng vết thương bị dung dịch sát trùng chà xát, đau nhức khiến mặt Ninh Thư cũng méo mó, đã mà bên cạnh còn có thằng cha Giáo Y tự kỷ lải nhải.

“Câm miệng, phiền chết đi , tôi đây chính là bị người đánh, không phải tự mình cào.” Ninh Thư quát, thật quá đủ rồi.

Giáo y vịn mắt kính, đôi mắt chiết xạ ra một tầng ánh sáng, không gì, trên tay càng thêm dùng sức.

Ninh Thư đau đớn, : “Tôi sai rồi, nhẹ chút.”

Ninh Thư tang thương thở dài, vẻ mặt dán băng keo cá nhân của mình trong gương, từng vết cào đều dán lên một cái băng a, Ninh Thư cảm thấy mình sẽ bị cái Giáo Y này chơi cho hỏng mất.

Nguyên chủ cùng Giáo Y có phải hay không có thù oán ah.

Cái mặt dán băng keo cá nhân như , Ninh Thư cũng không muốn đi học nữa, trực tiếp trở về phòng trọ của mình, lại không nghĩ vừa đi ra khỏi cổng trường, lại thấy hình như là bóng lưng Lăng Tuyết, chui vào trong ngõ nhỏ, bộ dạng thần thần bí bí.

Ninh Thư muốn theo sau, nghĩ đến Lăng Tuyết là người Tu Chân, ý thức nhanh nhạy, nhất định có thể cảm giác có người rình trộm ta.

Nhưng đến Lăng Tuyết thần bí như , trong lòng Ninh Thư lại ngứa ngáy, cuối cùng vẫn quyết định lặng lẽ đi theo sau.

Một chút tiếng Ninh Thư cũng không dám phát ra, nghĩ nghĩ, liền móc cái khăn trong túi đem chân bọc lại, như thế giầy cùng mặt đất chạm nhau sẽ phát ra âm thanh nhỏ một chút.

Không cần hỏi Ninh Thư sao biết biện pháp này, hoàn toàn là học tập lúc xem điện ảnh Ba thám tử.

Ninh Thư lặng lẽ đi vòng qua, duỗi đầu trong ngõ nhỏ, thấy Lăng Tuyết đang chuyện cùng một người đàn ông, Ninh Thư dựng đứng lỗ tai cũng nghe không rõ hai người đang cái gì.

Đột nhiên, Ninh Thư thấy Lăng Tuyết đưa tay đặt trên đầu người kia, sau đó trên mặt người đàn ông lộ ra thần sắc khoái hoạt cực hạn, bộ dạng lâng lâng không biết vì sao.

Lăng Tuyết đưa lưng về phía Ninh Thư, Ninh Thư cũng không thấy rõ lắm biểu của Lăng Tuyết, chỉ thấy tóc cùng quần áo của ta đều bay lên, xung quanh giống như có gió đang thổi mạnh vào Lăng Tuyết.

Thế Ninh Thư lại cảm thấy không có gió, một màn này cực kỳ quỷ dị.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...