Edit: Akito
Thời điểm Giáo Y soái ca tỉnh lại, lúc mở to mắt vẫn còn mờ mịt, không biết mình đang ở nơi nào, sau khi nhớ lại chuyện tối qua, từ trên ghế salon ngồi dậy, chạm đến miệng vết thương, đau nhức hít vào một hơi.
“Chú đã tỉnh ~~~~” đột nhiên vang lên một đạo âm thanh yếu ớt, Giáo Y quay đầu lại liền thấy một đứng phía sau hắn, bưng lấy bát mình trong miệng còn nhét sợi mì.
“Cô là ai?” Giáo Y phản xạ có điều kiện sờ súng bên hông, sờ soạng lên xuống khắp người đều không tìm thấy, ngược lại đụng đến miệng vết thương, đau muốn chết.
Ninh Thư lẩm bẩm một tiếng nuốt sợi mì trong miệng xuống, nháy mắt hắn, rút rút khóe miệng, hắn là đang tấu hài à.
“Cô có phải hay không cầm đồ của tôi?” Mặt Giáo Y âm trầm Ninh Thư, sau đó bụng vang lên tiếng ọt ọt ọt ọt.
“Ah, tôi nhớ ra rồi, chính là nha đầu đêm qua giúp tôi rút ám khí, ha ha ha ha ha…” Giáo Y nở nụ cởi mở, “Cũng nấu cho tôi một bát mì đi a.”
Ninh Thư ah lên một tiếng, bĩu môi đi nấu cho hắn một bát mì, sinh mệnh thực ngoan cường a, chảy nhiều máu như , buổi sáng đã tỉnh lại rồi.
Ninh Thư đem bát đặt xuống trước mặt của hắn, dùng ngữ khí thương lượng : “Cái kia đại thúc…”
“Tôi thoạt già như sao, lúc ở trường học, nữ sinh đều gọi tôi là ca ca đấy.” Giáo Y gắp mì, nếm thử một chút.
“Trọng điểm không phải là xưng hô, bị thương nặng như , có lẽ nên đi bệnh viện đi.” Ninh Thư thật sự không dám để cái phần tử nguy hiểm này thả ở trong nhà mình.
Giáo Y chậc lưỡi, : “Hương vị không ngon lắm, ồ, vừa mới cái gì, tôi nghe không có rõ.”
Ninh Thư: Được.
“Ăn ngươi đi.” Ninh Thư liếc mắt khinh thường.
“Đúng rồi, đồ của tôi có phải cầm hay không?” Giáo Y hỏi, “Mang thứ đó trả lại cho tôi, đồ vật nguy hiểm như , không phải thứ tiểu nha đầu như có thể chơi.”
Nhìn bộ dạng Giáo Y nhẹ nhàng nho nhã phong độ, Ninh Thư thật muốn phun hắn một ngụm, vội vàng : “Cái gì a, tôi không có lấy đồ của , ah, là ám khí hả, ám khi tôi cất lại rồi, lập tức liền trả cho .”
Ninh Thư lấy cái hộp phía dưới bàn trà, đem ám khí đưa cho Giáo Y, toàn thân ám khí màu đen, tạo hình vòng tròn, bên ngoài đều là những góc sắc nhọn, tỏa ra ánh sáng tối tăm.
Giáo Y liếc Ninh Thư, đem ám khí cẩn thận đánh giá một phen, thu vào, lại vươn tay, Ninh Thư.
Ninh Thư tay của hắn, lòng bàn tay ố vàng, có vết chai thật dày, chỉ có thời gian dài việc gì đó mới có thể tạo thành vết chai như , đôi tay này cùng giá trị nhan sắc của hắn hoàn toàn không tương xứng ah.
Ninh Thư vươn tay nắm chặt tay hắn, “Xin chào, khỏe chứ.”
Giáo Y trực tiếp quăng bàn tay Ninh Thư ra, : “Thứ tôi muốn chính là súng, lấy súng của tôi đem ra đây, nhanh?”
Ninh Thư cảnh giác hắn, hỏi: “Phải hay không nếu trả lại cho , sẽ người diệt khẩu?”
“Đại ca, xem như tôi cũng cứu một mạng, người trong giang hồ chính là có ân báo ân, có thù báo thù, chúng ta không oán không thù, vẫn là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ đi a.”
“Cô ăn lung tung lộn xộn cái gì thế, cho dù không cần súng tôi cũng có thể đem giải quyết, dùng súng đối phó chính là lãng phí một viên đạn, nhanh lên mang thứ đó ra cho tôi.” Giáo Y không kiên nhẫn , cau mày, cả khuôn mặt thoạt muốn sống chớ lại gần.
Tốc độ trở mặt giống như lật sách , Ninh Thư thấy vẻ mặt hắn lãnh khốc, từ trong phòng lấy ra súng ngắn, đưa cho Giáo Y, vẫn không quên cãi lại : “Tôi là thấy súng đặt ở bên người của quá nguy hiểm, lỡ đâu bóp cò, cho nên tôi mới cất đi.”
Giáo Y đem khẩu súng thu lại, mang giày của mình vào, ngoảnh mặt ngơ lời biện hộ của Ninh Thư, đứng lên, : “Đêm qua cám ơn , tôi đi đây.”
Ninh Thư thấy hắn đi ra cửa, xem bộ dạng không giống như là bị thương, nếu như không phải ngày hôm qua tự mình rút ám khí trong cơ thể hắn, cũng hoài nghi hắn căn bản có bị thương hay không.
Ninh Thư mở cửa, với Giáo Y : “Đại thúc đi thong thả ah.” Về sau ngươi đừng có tới nữa.
Giáo Y từ trên cao xuống xem Ninh Thư, : “Có chút ý tứ, thật thú vị.”
Ninh Thư nghe lời kịch kinh điển này, lập tức sợ ngây người, sững sờ Giáo Y, tên này chắc không phải nam chính đâu a, kỹ Giáo Y, hình như là đối lập với miêu tả nam chính trong cốt truyện.
Nam chính giống nữ chính cũng là người bá đạo lãnh khốc, liền bởi vì hai người tương tự nhau, mới cảm thấy đối phương xứng đôi với mình.
Ninh Thư hỏi: “Đại thúc, là ai a? Chú tên gì?”
Giáo Y thấy trên mặt hiện lên cảm giác kinh nghi (kinh ngạc + nghi ngờ), : “Cô muốn biết tên của tôi gì, không phải gọi tôi là đại thúc sao, liền kêu như đi.”
Gọi đại thúc thuần túy là Ninh Thư có hứng thú ác ý, tuổi của hắn cũng không lớn, Ninh Thư là ỷ vào hiện tại thân thể tuổi còn nhỏ, tự nhiên gọi đại thúc.
Tại sao muốn biết rõ tên của , bởi vì muốn biết có phải nam chính khốc huyễn hay không a.
Nhìn Giáo Y mặc áo gió lớn màu đen, cực kỳ lóa mắt rời đi, Ninh Thư cảm giác không đúng lắm, cẩn thận ngẫm lại, trong cốt truyện dường như nam chính không có đi Giáo Y a.
Nam chủ chỉ thích chém chém , không thích hợp công việc như Giáo Y, như tên này là ai, hình như trong cốt truyện không có người như này.
Ninh Thư thở dài, cảm thấy thật tang thương, gặp người không liên quan trong truyện là như thế nào, trực giác cho thấy tên Giáo Y này không phải là một người đơn giản, có bản lãnh cầm súng chạy khắp nơi có thể là người đơn giản sao?
Thu thập xong xuôi, Ninh Thư liền đến trường học, đi ngang qua bảng thông báo, phát giác phía trên lại xử .
Lý do là ẩu đả đánh nhau, khấu trừ rất nhiều môn học, đoán chừng nếu bị khấu trừ nữa sẽ bị bắt thôi học, xem phía trên cũng chỉ khấu trừ môn học của mình , những người khác không có việc gì, chỉ là một mình chịu tội.
Quả thực là một cái thế giới trắng trợn ah, là một nhi, không quyền không thế, chỉ có thể bị người khi dễ, Ninh Thư đối với cái trường này rất chán ghét, thế lại vì nhiệm vụ, không thể không lưu lại nơi này, đây là nơi của kẻ mạnh, như con cá nhỏ chỉ có thể bị nuốt sống.
Không có gia cảnh chống lưng ngươi đừng mong ở trường học này tiếp tục lăn lộn, không phải cố ý thêu dệt câu chuyện, nhiều người như bắt nạt một mình , đúng thật là say.
Đi đến phòng học, đám con hôm qua cùng Ninh Thư đánh nhau lộ ra thần sắc đắc ý, môn học của học viện Ace thế rất quý giá, giống như mạ vàng , nếu như bị Ace khai trừ, sẽ trở thành trò .
Ninh Thư quả thực rất bực bội, nhiệm vụ chưa hoàn thành, đã những người này còn cứ luôn nhảy ra quấy rầy , về sau không đánh ở trong trường nữa, đợi ra khỏi cổng trường trực tiếp chụp bao tải đem những tên này đánh đập xả giận.
Tiến đến chỗ ngồi của mình, Ninh Thư nâng cái bàn ba chân nằm trên mặt đất lên, thoáng qua Lăng Tuyết ngồi phía trước, nghĩ đến ngày hôm qua vô chứng kiến cảnh tượng quỷ dị kia, nên giờ thấy bóng lưng Lăng Tuyết cũng cảm giác trong lòng phát lạnh.
Không biết Lăng Tuyết cái gì với người đàn ông kia, cảm thấy không phải là chuyện tốt gì ah.
Lăng Tuyết xoay đầu lại, nghi hoặc Ninh Thư, lạnh giọng hỏi: “Lâm Giai Giai, tôi gì?”
Bạn thấy sao?