Edit: Akito
Ninh Thư đợi đến hơn nửa đêm, mới thấy Giáo Y tới, hơn nữa hắn vẫn là trực tiếp leo tường ngoài ban công nhảy vào, thản nhiên đi lại trong phòng.
Đối mặt với huống như , Ninh Thư liền một chút biểu khó chịu cũng không để lộ ra, bưng trà rót nước cho đại gia ngồi trên ghế sa lon.
Giáo Y vẫn mặc áo gió lớn màu đen, cũng không biết có phải là cái lúc trước không, mỗi lần thấy áo khoác của hắn, Ninh Thư đều như thấy thấy đầy ắp máng ăn gia súc, lại không dám phun ra.
Liếc mắt Ninh Thư một cái, Giáo Y bưng cốc nước nóng lên, thoáng qua lại đặt xuống, móc ra đồ vật bên ngoài bọc bao da, ném cho Ninh Thư, Ninh Thư luống cuống tay chân chộp lấy, thoáng qua Giáo Y, mở ra xem xét, cư nhiên là súng.
Cái này cầm ở trong tay cảm giác nhẹ nhàng linh hoạt hơn nhiều, không giống cái trước, cầm ở trong tay rất nặng.
“Đây là súng lục cho nữ, có hai chốt an toàn, thích hợp cho sử dụng.” Giáo Y nhàn nhạt .
Ninh Thư hít hít cái mũi, nước mắt lưng tròng Giáo Y, : “Đại thúc, đúng là người tốt, cháu quả thực không có gì báo…”
“Tôi này đừng có lấy thân báo đáp tôi, lớn lên xấu như .” Giáo Y lườm , lấy ra một thẻ phù hiệu đưa cho : “Đây là câu lạc bộ bắn súng, học bắn thì đi đến đó đi.”
Ninh Thư tiếp nhận thẻ phù hiệu, lúc này trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, sao đối phương lại đột nhiên chu đáo như , Ninh Thư hỏi: “Đại thúc, có cần cháu gì không?”
Giáo Y nhếch nhếch miệng, : “Đương nhiên cần việc, đến lúc đó liền biết rõ, chúng ta bất quá là đôi bên cùng có lợi.”
Ninh Thư: tiếng người, nghe không hiểu.
Giáo Y nhẹ nhàng đi vào, sau đó lại nhẹ nhàng đi ra, lúc rời đi không phải từ ban công nhảy xuống, mà là sử dụng cửa ra vào, áo gió lớn màu đen tung bay, Ninh Thư lại muốn nôn.
Ninh Thư cầm lấy súng, cảm thấy trong cơ thể dâng lên một cỗ sức mạnh cùng dũng khí, dũng khí cùng sức mạnh là đến từ chính cái đồ vật nhỏ nhắn xinh xắn này.
Bày ra đủ kiểu tư thế cool ngầu, Ninh Thư đem thẻ cất vào, mặc kệ Giáo Y có mục đích gì, chí ít có vật này, cũng có chút lực bảo vệ mình.
Ngày hôm sau, có tiết học Ninh Thư cũng chẳng buồn đi, đi cũng nghe không hiểu, không phải chỉ số của Ninh Thư không đủ, mà là độ khó rất cao, Ninh Thư cảm thấy đi trường học cũng là lãng phí thời gian.
Vì quyết định cầm thẻ đi đến câu lạc bộ bắn súng, đi học bắn súng thôi, Ninh Thư từ bên trên thẻ tìm cái gọi là câu lạc bộ.
Vốn tưởng rằng câu lạc bộ phải là một nơi nguy nga lộng lẫy, không thì ít nhất cũng là cao lớn, thế trước mặt lại chỉ là một quầy bán quà vặt, bán các loại đồ đạc, tạp chí, còn có các loại đồ vật hạn chế.
Thật là cái câu lạc bộ gì sao? Ninh Thư đi qua, một ông lão liền chạy ra nghênh tiếp, không biết có phải hay không bởi vì chung quanh quá nhiều vật cấm không tốt, nên Ninh Thư cảm thấy ông lão này lên thật hèn mọn bỉ ổi a.
“Đại… Đại thúc, cháu muốn hỏi nơi này phải là câu lạc bộ bắn súng hay không.” Ninh Thư lắp bắp hỏi thăm.
Biểu của ông lão thoáng nghiêm túc một chút, sau đó tức thì nở nụ , : “Cô nhỏ, đây là tiệm tạp hóa, không phải cái gì câu lạc bộ, cháu tìm lộn chỗ rồi.”
Rõ ràng là địa chỉ này không sai ah, Ninh Thư đột nhiên nghĩ ra, thương thảo cũng phải cần tín vật hoặc là mật lệnh, nghĩ liền đem thẻ Giáo Y cho lấy ra, to: “Đại thúc, ông vật này xem.”
Ông lão kia tiếp nhận thoáng qua, từ trên mặt đất dơ dáy bẩn thỉu đào ra đồ vật tương tự máy quét thẻ, đặt thẻ ở phía trên quẹt một cái.
Ông lão thoáng qua Ninh Thư, không mặn không nhạt : “Cô đi theo tôi.”
Ninh Thư đem thẻ cất vào, theo ông lão tiến vào bên trong tiệm tạp hóa, ông lão mở ra một cánh cửa dày, đối với Ninh Thư : “Vào đi.”
Ninh Thư a lên một tiếng, cẩn thận từng li từng tí tiến vào, quả nhiên là có Động Thiên khác, nguy nga lộng lẫy, sáng sủa sạch sẽ, lúc này mới giống một câu lạc bộ a.
Liếc xung quanh, đều là gian liền kề, trong từng gian mọi người đeo máy hộ thính, hết sức chăm xạ kích bia ngắm trước mặt.
Toàn bộ hội sở đều tràn ngập tiếng súng, Ninh Thư ngẫm lại cũng thấy say, rõ ràng là cốt truyện vườn trường đơn giản nhất, thế nào hiện tại lại biến thành bắn nhau.
Ninh Thư đứng như trời chồng không biết nên gì bây giờ, hình như ở đây không có nhân viên phục vụ tiếp đãi.
“Đại thúc, cháu muốn bắn súng, cháu… Cháu nên đi đâu.” Ninh Thư một nam nhân đang lau mồ hôi hỏi.
Người đàn ông liếc Ninh Thư, chỉ là một cái thôi, Ninh Thư lại cảm thấy mình giống như đứng ở trước mặt cả đống người chết, cả người lạnh run, như xuyên qua núi thây biển máu .
Sát khí quá nặng đi, khẳng định người này rất nhiều người.
“Cô nhỏ từ đâu đến đấy, ông già Lý này người nào cũng dẫn dụ đến, đi ra ngoài.” Người kia lạnh lùng , lúc nhướng mày, một cỗ sát khí đập vào mặt Ninh Thư.
Ninh Thư như đối mặt với người cùng một con mãnh thú giống nhau, lại trong mắt đối phương có sự tàn nhẫn, tay của hắn vuốt nhẹ súng ống, híp mắt đầu Ninh Thư, tựa hồ muốn bắn vỡ đầu Ninh Thư.
Mẹ nó chứ, thế giới này quá nguy hiểm, muốn về nhà, Ninh Thư vội vàng móc ra thẻ phù hiệu, : “Cháu là người giới thiệu đến đây.”
Người nọ chứng kiến thẻ trong tay Ninh Thư, sắc mặt ngưng trọng một chút, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt co rút giống như tươi , không đẹp mắt cho lắm.
“Cô là người kẻ điên giới thiệu a, gian thứ hai phía trước là vị trí của kẻ điên, đi đi.” Người nọ chỉ vào ô vuông, : “Cô đến vị trí của hắn tập luyện đi.”
Kẻ điên? Chẳng lẽ là Giáo Y đại thúc? Chứng kiến đối phương là người hung hãn như , thấy cái thẻ này thì thái độ lập tức liền thay đổi.
Giáo Y đại thúc có bao nhiêu hung tàn a, lại khiến cho người hung ác như thấy đều có chút sợ như sợ cọp.
Biết rõ Giáo Y đại thúc có lực uy hiếp như thế, Ninh Thư tức khắc thuận côn đánh rắn, : “Đại thúc, cháu không biết bắn súng, có thể dạy cháu không?”
Gã đàn ông kia cơ mặt thoáng co rút một cái, : “Có thể.”
Cảm tạ Giáo Y đại thúc, không cần trả tiền lại có thể nhặt một người huấn luyện viên.
“Nạp đạn vào đi.”
“Không biết.”
“Kéo chốt an toàn của súng a.”
“Không biết.”
“Giữ cò súng bắn a.”
“Không biết.”
Ông vuốt súng bên hông, híp mắt đầu Ninh Thư, tựa hồ lại cố kỵ cái gì, trên mặt lộ ra dáng tươi co rút.
“Phiền toái đại thúc rồi.”
Chung quanh đã tụ tập không ít người, nghe lời của Ninh Thư…, nhao nhao nhạo Ninh Thư là đồ tay mơ, liền tay mơ cũng không bằng.
Không bằng thì không bằng, chưa từng dùng súng, không có gì phải mất mặt, nếu biết sẽ không ở cái chỗ này.
“Đừng rộn, bé này là kẻ điên giới thiệu đến đấy.” Ông nhe răng .
Nghe danh xưng kẻ điên, xung quanh lập tức xuất hiện quang cảnh chim thú tán loạn, thời gian mới vài giây đồng hồ, người trước mặt đều biến mất.
Tựa như nếu nghe hai chữ kẻ điên này liền sẽ mất mạng .
Ninh Thư: …
Giáo Y quá mức hung bạo a, thế căn bản Ninh Thư cũng không có nghĩ đến hắn thật lợi , bị người dùng ám khí phi trúng, quả thực quá kém rồi.
“Đại thúc, chúng ta có thể bắt đầu, yên tâm, cháu nhất định sẽ học tập thật tốt.”
Vì thế, Ninh Thư bắt đầu chương trình học xạ kích, bên người có một huấn luyện viên bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát bắn vỡ đầu mình, cho nên tiến trình học tập của Ninh Thư rất nhanh.
Tiềm lực của con người quả thật là vô hạn.
Bạn thấy sao?