Bút Ký Phản Công [...] – Chương 7

Edit: Akito 

Ninh Thư thu thập đồ đạc xong, chẵn hai cái va li lớn, mở cửa kéo va li ra liền gặp một người phụ nữ nắm tay một thằng nhóc khoảng bảy tám tuổi.

Ninh Thư tra lại ký ức, đây là mẹ và em trai nguyên chủ, đứa em trai này nhỏ hơn nguyên chủ gần mười tuổi, là bảo bối trong nhà, nên nguyên chủ Lâm Giai Giai đối với đứa em này là ngoan ngoãn phục tùng, thương phải phép, bởi vì cha mẹ thường xuyên ở bên tai , hai chị em phải thương nhau, về sau cho dù lập gia đình, cũng phải dựa vào nhà mẹ đẻ.

Xuất phát từ một phần tâm tư, còn có quan hệ huyết mạch, nên Lâm Giai Giai đối với đứa em này thực sự tốt.

Bất quá Ninh Thư chính là một người xa lạ, dùng ánh mắt của người đứng ngoài cuộc , thì người nhà này đối xử với cái đầu củ cải này mới xem như chân chính tốt, về phần nguyên chủ, chỉ có thể con đều là một món hàng, họ chỉ đem trở thành vật lợi dụng cùng nghiền ép giá trị của .

Lúc ấy thời điểm bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ nguyên chủ chỉ trốn trong phòng không có đứng ra một câu, thậm chí cũng không có giả vờ giữ lại.

Mẹ Lâm lấy ra một cái phong bì dày : “Đây là tiền mẹ cho con, về sau một mình sống tự giải quyết cho tốt, số tiền này có thể đủ cho con dùng một đoạn thời gian.”

Ninh Thư im lặng, nhận lấy phong bì, hai mẹ con quay người đi về phòng, Ninh Thư cảm thấy quá đau trứng ah, ngay cả rơi một giọt nước mắt cũng không .

Có phải hay không nguyên chủ căn bản không phải là người Lâm gia a, không phải khuê nữ do đôi vợ chồng này sinh ra.

“Đinh, khởi kịch bị che dấu, tìm ra thân thế của nguyên chủ, có tiếp nhận cốt truyện tìm kiếm cha mẹ thân sinh hay không?”

Trong đầu Ninh Thư vang lên âm thanh mạnh mẽ lạnh như băng của hệ thống, nghe còn phải giúp đỡ tìm thấy cha mẹ thân sinh của nguyên chủ, vốn nhiệm vụ đã rất khó khăn rồi, bây giờ còn xuất hiện cái quỷ gì nữa ?

“Có tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm thân thế không?”

“Không.” Ninh Thư không chút suy nghĩ cự tuyệt, vốn đã rất loạn rồi, còn tìm kiếm cha mẹ ruột, thời gian nhiệm vụ của cũng chỉ có 5 năm, ở cái thế giới này ngốc càng lâu, giá trị tánh mạng của tiêu hao càng nhiều, đến lúc đó nhất định sẽ tan thành mây khói.

Biển người mênh mông, gì mà dễ tìm .

“Xác nhận tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm thân thế?”

“Xác nhận.”

“Mở ra nhiệm vụ tìm kiếm thân thế.”

“Cái gì?!!” Ninh Thư ôm đầu thét lên, lúc nào đồng ý mở ra nhiệm vụ, căn bản là không có tiếp nhận nhiệm vụ này có không.

Hệ thống quá ác ma rồi, lại có thể dụ dỗ người, nào có ai ép mua ép bán như chứ.

Khổ bức cho hài tử với thành tích giá trị may mắn chỉ có 20, liền hệ thống máy móc cũng trở nên âm hiểm rồi, đều khi dễ .

Ninh Thư mang khuôn mặt khóc tang, đem phong bì nhét vào trong va li, kéo theo hai cái va li lớn xuống lầu.

Dưới lầu cha Lâm thấy Ninh Thư mang khuôn mặt khóc tang, bộ dáng mờ mịt, liền ra vẻ một bộ dạng thương : “Đây chỉ là phương án tạm thời, ba ba nhất định sẽ đón con trở về.”

Ninh Thư ông ta giả dối , trong lòng cũng không có gì, nguyên chủ không phải con ông ta, ông ta đem nguyên chủ nuôi lớn, lại để cho nguyên chủ trải qua sinh hoạt giàu có, tồn tại ở tâm tư lợi dụng, chưa tới có hận hay không.

Giống như cỗ thân thể này, thời điểm biết mình không phải là con ruột, trong lòng thở phào một cái, bị lợi dụng là vì có giá trị lợi dụng, trải qua sinh hoạt giàu có tiêu tiền như nước, thứ mà người khác cả đời khó có thể hưởng thụ, luôn luôn phải hi sinh bất cứ điều gì.

Cỗ thân thể này có chút căm giận, lại không có oán hận.

Ninh Thư nhẹ nhàng thở ra, may mắn không có như hồi nãy bay ra cái nhiệm vụ gì khác như trả thù cha mẹ Lâm.

Không muốn cùng cha Lâm tranh luận, Ninh Thư xách theo hai cái va li đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi, sau đó tạm thời tìm một cái khách sạn ở một đêm.

Ngày hôm sau ở gần trường học một căn phòng, phòng rất nhỏ, đủ cho Ninh Thư một người ở, tiếp đó đem tất cả đồ đạc vào trong phòng, lại tỉ mỉ đem mọi ngõ ngách trong phòng quét dọn một lần.

Chờ khắp căn phòng đều sáng bóng, Ninh Thư hài lòng xoa eo, cả người đều đổ mồ hôi, loại cảm giác chảy mồ hôi này thật sự rất thoải mái, đời trước, căn bệnh đem thân thể của tàn đến nỗi không thể đi đứng , chỉ có thể mỗi ngày nằm ở trên giường, so với người tàn tật còn tệ hơn.

Ninh Thư nhảy lên nhảy xuống, cơ thể thật khỏe mạnh ah.

Ninh Thư thu xếp tốt mọi thứ, liền đón xe đến trường, bởi vì tất cả mục tiêu nhiệm vụ đều ở học viện Ace, không đi học như thế nào hoàn thành nhiệm vụ.

Chẳng qua là khi Ninh Thư vừa bước vào trường học, liền phát hiện ánh mắt người khác hết sức kỳ quái, chỉ trỏ vào , đợi đến lúc đến gần, đám học sinh này giống như trên người có virus truyền nhiễm, thoáng ồn ào một chút liền tản ra.

Có người còn khoa trương bịt lấy mũi, Ninh Thư giơ tay lên ngửi ngửi, hình như trên người mình không có mùi thúi gì ah.

Đợi đến lúc Ninh Thư đi vào phòng học, trong phòng lập tức to, Ninh Thư quả thực không thể hiểu .

An Dung đi đến trước mặt Ninh Thư, từ trên cao xuống Ninh Thư, mặt mũi tràn đầy khinh thường : “Lâm Giai Giai, mày còn dám đi học, da mặt của mày bằng sắt sao.”

An Dung xong, lại vươn tay ra muốn kéo mặt Ninh Thư, Ninh Thư né tránh, âm thanh lạnh lùng : “Làm gì mà cứ tay chân.”

Một chút giáo dưỡng cũng không có, mất mặt học viên Ace, lễ nghi là chương trình học bắt buộc của Ace đó.

An Dung thật không ngờ con tiện nhận tùy ý đánh chửi, lại dám trốn, cơ mặt phát run hai cái, đem tạp chí hướng trên mặt Ninh Thư đập tới, Ninh Thư trốn đi, nhặt tờ tạp chí lên xem.

Trên tạp chí đều là tin tức tuyên bố của cha Lâm, cùng con của mình đoạn tuyệt quan hệ, Lâm Giai Giai không còn là con Lâm gia, cùng Lâm gia không có nửa điểm quan hệ, tóm lại muốn bao nhiêu tuyệt thì có bấy nhiêu tuyệt .

“Mày bây giờ chính là một con bé mồ côi, còn không biết xấu hổ đến trường, Ace cũng không phải viện phúc lợi.” An Dung thần sắc trào phúng.

Học sinh trong lớp đều vang, Ninh Thư nghe tiếng chói tai, cảm thấy tam quan của mình đều bị bóp méo, thấy ở trong sách, trường cấp 2 cảm là ngây thơ nhất, trường cấp 3 cảm là thuần khiết nhất, không có pha lẫn bất kỳ lợi ích gì, cùng hiệu quả và lợi ích của đại học so với cảm là không giống nhau.

Thế bây giờ thấy chính là một đám học sinh cấp 3, lại dùng ngôn ngữ ác độc nhất, khuôn mặt hung ác nhất đối xử với kẻ yếu.

Ninh Thư quên Ace chính là một cái xã hội thu nhỏ, thậm chí so với xã hội còn tàn khốc hơn, mà học viên ở bên trong, đều là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, người đồng lứa bình thường đều không thể với tới .

Sai lầm lớn nhất của Ninh Thư là bởi vì là kẻ yếu, ngay cả gia đình cũng vứt bỏ , vì không có tư cách cùng bọn họ sống chung một chỗ.

Ninh Thư đem tạp chí ném vào trong cặp, bỏ qua ánh mắt xem thường của những người khác, ngồi vào chỗ của mình.

An Dung thấy đối phương một chút phản ứng cũng không có, cảm giác như một nện ở trên bông, vô cùng đè nén, âm trầm Ninh Thư, ra hiệu ý bảo chờ.

Nhắc tới cũng là nghiệt duyên, chỗ ngồi của nguyên chủ lại ở sau lưng Lăng Tuyết, bất quá Ninh Thư chỉ chỗ ngồi của mình, trên bàn học đều là dấu vết loang lỗ, bị người dùng dao găm rạch vẽ, cái bàn còn thiếu đi một chân.

Những…nữ đầu gấu này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...