Ta vội vàng miêu tả lại một lượt.
Trong lòng thở phào: “Như cho dù ả bị bắt, cũng không liên luỵ tới ta.”
“Tô Tiểu Ngư.”
Hoàng thượng bỗng nghiêm giọng.
“Ngươi có biết sứ đoàn Bắc cương tuy đã rời kinh, còn để lại không ít ám cọc?”
Tim ta khựng lại một nhịp: “Nô… nô tỳ không biết…”
“Những ám cọc này chuyên mưu toan mua chuộc cung nhân, ý đồ bất chính.”
Hoàng thượng chằm chằm vào ta.
“Nếu ngươi gặp kẻ khả nghi, nhất định lập tức bẩm báo.”
“Nô tỳ tuân chỉ.” Ta cúi đầu đáp.
Trong lòng ta thầm nghĩ: “Xong rồi, xong rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng đã biết ả phụ nhân kia tìm đến ta rồi sao? Không đúng… nếu đã biết, sao người không hỏi thẳng?”
Đang lúc suy nghĩ miên man, Hoàng thượng bỗng đổi giọng:
“Ba ngày nữa là thọ thần Thái hậu, ngươi hầu giá bên cạnh.”
Người phất tay: “ lui xuống đi.”
“Nô tỳ cáo lui.”
Ta mang đầy nghi hoặc mà lui khỏi ngự thư phòng, hoàn toàn không hiểu vì sao Hoàng thượng lại đối đãi ta đặc biệt như .
Ba ngày sau, đến ngày yến thọ Thái hậu.
Ta mặc y sam mới may, run rẩy đứng sau lưng Hoàng thượng hầu rượu.
Trong đại điện, vương công quý tộc tụ họp đông đủ, châu báu lấp lánh đến chói mắt.
“Kia chính là Tô Thượng nghi?”
“Nghe rất Hoàng thượng coi trọng…”
“Trông thì tầm thường, sao lại Hoàng thượng ưu ái?”
Tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền tới, khiến ta như ngồi trên bàn chông.
Thái hậu là một phụ nhân đoan trang quý phái, thoạt hiền hòa, song ánh mắt sắc bén vô cùng.
Khi ánh mắt bà quét qua ta, suýt chút nữa ta đánh rơi bình rượu.
“Hoàng đế, đây chính là nha đầu ngươi từng nhắc tới?” Thái hậu hỏi.
“Đúng , Tô Thượng nghi thông tuệ lanh lợi, nhi thần nghĩ mẫu hậu sẽ thích.”
“Ồ?”
Thái hậu phất tay gọi ta tới: “Lại đây, để ai gia kỹ một chút.”
Chân ta mềm nhũn, run run tiến lên: “Nô tỳ tham kiến Thái hậu nương nương, chúc nương nương phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”
“Miệng thật khéo.”
Thái hậu mỉm , rồi hạ giọng hỏi:
“Nghe ngươi đã giúp Đại tướng quân tìm ái nữ?”
“Nô tỳ không dám nhận công!”
Ta vội vàng phủ nhận.
“Tất cả đều là công lao của Thống lĩnh thị vệ, nô tỳ không hề gì.”
Thái hậu áp giọng xuống hơn nữa: “Vậy ngươi có biết, Lễ bộ Tri thị lang kia, có thực như lời đồn là nuôi ngoại thất và có con riêng?”
“Á…?”
Ta trợn tròn mắt, nhất thời không biết đáp thế nào.
“Mẫu hậu!”
Hoàng thượng bất đắc dĩ xen lời.
Thái hậu bật ha ha: “Thôi thôi, ai gia chỉ là tò mò.”
Nói xong, còn nháy mắt với ta một cái.
Ta ngơ ngác lui về chỗ cũ, trong lòng thầm oán: “Chuyện gì thế này? Thái hậu nương nương cũng nhiều chuyện sao? Nhưng mà Tri thị lang quả thật có nuôi ngoại thất, ở ngõ Quế Hoa phía tây thành, đứa nhỏ đã năm tuổi, diện mạo giống hệt hắn…”
“Khụ khụ!” Hoàng thượng bỗng ho khan.
Vài vị đại thần ngồi gần cũng vội đưa tay che miệng.
Thái hậu ngồi thẳng lưng, mặt không biểu cảm, trong mắt lại ánh lên vẻ thỏa mãn khi nghe chuyện thị phi.
Yến thọ mới nửa chừng, một cung nữ bưng khay điểm tâm tiến đến bên Thái hậu.
Vô liếc qua, toàn thân ta lập tức căng cứng.
“Cung nữ này là ám cọc của Bắc cương! Nàng đã bỏ độc vào khay điểm tâm ấy!”
Ta nóng ruột đến toát mồ hôi, thấy Thái hậu sắp đưa tay nhận điểm tâm.
Không kịp nghĩ nhiều, ta liền bước nhanh lên một bước như tên rời cung.
“Nương nương xin chậm lại!”
Cả điện tức thì yên lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Cung nữ kia tay khẽ run, khay điểm tâm suýt rơi xuống.
“Nô tỳ… nô tỳ là muốn …”
Trong lúc gấp rút, ta bèn ứng biến:
“Món điểm tâm này trông thật ngon, xin cho nô tỳ nếm trước thay nương nương?”
Ánh mắt Thái hậu thoáng lóe tinh quang, mỉm : “Đúng là một nha đầu tham ăn, chuẩn.”
Ta đón lấy khay điểm tâm, giả vờ nếm thử, thực ra dùng tay áo che kín, bỏ luôn vào túi trong tay áo.
Lại bộ nhai vài cái: “Ngon lắm! Nhưng dường như đường bỏ hơi nhiều, nương nương gần đây chẳng phải nên ăn ít đồ ngọt sao?”
Thái hậu hiểu ý, phất tay: “Đã , bưng lui đi.”
Sắc mặt cung nữ kia tái mét, vội vàng lui xuống.
Hoàng thượng kín đáo ra hiệu, Thống lĩnh thị vệ liền lặng lẽ theo sau.
Khi yến thọ kết thúc, Hoàng thượng gọi ta vào tẩm điện bên cạnh: “Hôm nay ngươi lại lập công.”
“Nô tỳ… không hiểu…” Ta giả vờ ngây ngô.
“Thái y đã nghiệm, quả thật có độc.”
Ta hít mạnh một hơi: “Cung nữ đó…”
“Đã khai rồi, là mật thám của Bắc cương.” Hoàng thượng lạnh giọng.
“Nàng ta muốn ám Thái hậu, loạn trong Đại Lương.”
Ta vỗ ngực: “May mà phát hiện kịp…”
Hoàng thượng cố ý ta nghiêm nghị: “Vì sao ngươi biết điểm tâm có độc?”
“Nô tỳ… nô tỳ thấy nàng ta thần sắc hoảng hốt, nên sinh nghi…”
Hoàng thượng không truy vấn thêm: “Thôi, về nghỉ đi.”
Bạn thấy sao?