1
Trong phòng việc phát ra tiếng lớn, chồng tôi đập mạnh cuốn sách lên bàn học của con .
"Bài dễ thế này mà cũng không biết , sai rõ rành rành mà còn viết vào! Bộ não bị lừa đá rồi à?"
"Kiến thức này đến đứa trẻ năm tuổi cũng biết. Con là óc lợn hay sao?!"
Con tôi nghẹn ngào, cố kiềm chế nước mắt, chồng tôi bất ngờ đứng dậy xé nát quyển vở của con.
"Khóc à?! Mặt mũi gì mà khóc, viết lại đi!" Anh ấy quát, "Làm không đúng thì ngày mai khỏi đi học!"
Tôi nghe thấy tiếng quát từ phòng khách, liền vội vàng tắt điện thoại công việc, chạy vào và thấy cảnh này.
Đây không phải lần đầu chồng tôi nổi giận với con . Mỗi lần tôi bận không thể kèm con bài, tôi sẽ nhờ ấy hỗ trợ. Nhưng không lần nào ấy không nổi giận với con.
Bé Thanh vốn nhút nhát, thấy bố nổi giận thì càng bối rối hơn, đến cả những bài vốn biết cũng trở nên lúng túng, sai.
Sự căng thẳng ngày càng tăng lên. Mỗi lần tôi phải ngừng công việc để can ngăn, an ủi con xong lại phải chuyện với chồng về phương pháp dạy con. Sau đó, tôi phải kèm lại bài cho con, rồi tiếp tục việc khi con đã đi ngủ.
Cuối cùng, khi con ngủ say, tôi và chồng lại cãi nhau.
Tôi nghiêm túc phân tích phương pháp giáo dục của , chỉ nhăn mặt, bảo:
"Em không hiểu đâu, chứng chán ghét sự ngu ngốc nổi lên thì không kiềm chế ."
Không giải quyết gì, tôi đành đảm nhận hoàn toàn việc kèm con, cố gắng hạn chế cơ hội ấy và con học chung.
Vì , trong nhà lúc nào cũng là cảnh tôi bận rộn từ khi tan đến đêm, còn ấy thì nằm dài trên ghế, lướt điện thoại.
Hôm nay, khi tôi nhận cuộc gọi công việc, ấy đang nằm trên ghế xem video, miệng khoái chí.
Dự đoán cuộc gọi sẽ lâu, tôi nhờ trông con, nếu có vấn đề thì giúp con giải đáp.
Nhưng chưa đầy mười phút sau, ấy đã nổi giận.
Khi tôi đến cửa phòng, quyển vở của con đã bị xé nát và vứt dưới đất. Anh ấy chống tay vào hông, dùng ngón tay chỉ vào đầu con.
"Viết đi, đứng ngẩn ra đó gì? Ngu à?"
Nước mắt con rơi lã chã, cố gắng kìm nén tiếng khóc, sợ bố giận thêm.
Anh thấy con không đậy, cơn giận bùng lên. Anh ấy xắn tay áo, tìm quanh để kiếm một thứ gì đó công cụ.
Con hoàn toàn suy sụp, bật khóc to. Anh ấy vứt cái hộp bút xuống đất, bút bay tung tóe, con ôm đầu nép vào một góc, khóc nức nở.
Tôi lao vào, ôm chặt con trong lòng.
"Minh Chí Viễn, điên rồi à?"
Anh ấy tức giận đỏ mắt, chằm chằm tôi.
"Em cứ bảo vệ nó đi, không nghe người ta 'Mẹ hiền sinh con hư' à? Nhìn mà xem, bao nhiêu câu sai trong vở của nó!"
Tôi đẩy quyển vở ra, bảo vệ con mình. Tôi hiểu rõ hình của con, biết con nắm chắc kiến thức nào, còn thiếu sót ở đâu.
Tôi càng hiểu rằng khi căng thẳng, con sẽ dễ sai.
Điều này tôi đã dặn từ trước, nhắc đừng con bài, chỉ giúp con nếu cần thiết.
Nhưng rõ ràng vẫn chằm chằm con bài, khiến con căng thẳng và sai rất nhiều.
Thường thì tôi sẽ không cãi nhau trước mặt con.
Tôi muốn con lớn lên trong một gia đình ấm áp và hòa hợp, rõ ràng, những gì hứa là sẽ kiềm chế cảm thì chưa bao giờ thực hiện .
Hôm nay, ấy còn có ý định dùng bạo lực với con, nên tôi không cần phải lành.
Tôi để con đứng dậy, an ủi con rồi cầm một quyển sách tiến đến chỗ ấy.
Tôi hỏi từng chữ: "Tôi đã với bao nhiêu lần rồi, đừng con bài?"
"Tôi đã rằng khi căng thẳng sẽ dễ sai?"
Anh không đếm xỉa, chỉ tay vào con.
"Nó căng thẳng gì chứ, nếu biết thì có căng thẳng cũng không sai ..."
"Không sai à?"
Tôi cầm quyển sách đập mạnh vào mặt ấy.
Giống như cách ấy vừa đập vào con tôi, mạnh mẽ, nặng nề vào mặt .
Bạn thấy sao?