9
Tức giận dâng trào, tôi vung tay tát mạnh vào mặt Minh Chí Viễn.
“Viết đi! Không viết thì hôm nay tôi sẽ cho biết tay!”
Minh Chí Viễn cuối cùng cũng không thể chịu đựng thầm lặng như Minh Thanh.
Anh ấy đứng bật dậy, giật mạnh cuốn sách rồi ném qua một bên, quát lên một tiếng "Đồ đàn bà chanh chua", sau đó sập cửa bỏ đi.
Thấy chưa? Sự sỉ nhục này, một người đàn ông trưởng thành còn không thể chịu đựng nổi.
Vậy mà con tôi, mới mười tuổi, chỉ có thể thầm lặng chịu đựng từng lời cay độc ấy mà không dám phản kháng.
Minh Chí Viễn đã ra ngoài ba tiếng và quay về đúng 11 giờ đêm, toàn thân nồng nặc mùi thuốc lá.
Anh : “Lâm Kiều, chúng ta hãy chuyện đàng hoàng đi.”
Giọng thoáng chút gì đó yếu ớt, một dấu hiệu gần như không thể nhận thấy.
Sao mà không yếu ớt cho ?
Hôm nay, sếp vừa nửa nửa thật thông báo rằng từ nay, ai đứng chót bảng trong kỳ kiểm tra sẽ phải đảm nhận công việc vệ sinh hàng ngày trong công ty.
Thời gian việc của Minh Chí Viễn đã bị chiếm trọn, còn thời gian học ở nhà thì bị tôi kiểm soát.
Anh hiểu rằng, có thể ngày mai hoặc ngày kia, sẽ là người phải dọn dẹp văn phòng.
Một người luôn tự nhận mình là lãnh đạo cấp trung thông minh xuất sắc, nay vì xếp cuối trong kỳ thi mà phải cầm cây lau đi dọn dẹp từng chỗ của những nhân viên mà từng khinh thường.
Sự nhạo báng và những lời sau lưng còn khó chịu hơn nhiều so với việc phải lành với tôi.
Vì , ấy quay về, nhẫn nhục chịu đựng.
Tôi nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống: “Được, chuyện đi.”
Minh Chí Viễn bắt đầu xin lỗi.
“Lâm Kiều, biết em vẫn còn giận về chuyện trước đây.”
“Nhưng khác Minh Thanh, là người lớn, có ý thức tự học, còn Minh Thanh chưa chắc có. Vì , việc dạy dỗ con là trách nhiệm của chúng ta, với , em không nên .”
“Tại sao cũng là sai bài, lại khác nhau?” Tôi hỏi ngược lại, cố ý tạo vẻ ngây thơ.
“Em phải tin vào khả năng tự giác của . Anh không cần em phải giám sát, sẽ tự học.” Giờ thì Minh Chí Viễn chuyển sang nỗ lực để “giao tiếp hiệu quả.”
Tôi tiếp tục: “Nhưng vẫn sai đó thôi. Nếu chẳng phải nghĩa là ngu sao?”
Tôi vẻ thắc mắc: “Anh thực sự ngốc mà, có phải tôi mắng sai đâu. Sao phải giận?”
Những lời của chính trước đây, giờ tôi trả lại nguyên vẹn.
Minh Chí Viễn nghẹn lời, nhất thời không thốt câu nào.
Tôi ngáp một cái, giọng điệu dịu lại.
“Thực ra, em hiểu ý mà.”
Anh có vẻ thả lỏng, nhẹ nhõm.
Rồi tôi bất ngờ thay đổi giọng điệu: “Nhưng biết sao , ‘chứng ghét sự ngu ngốc’ của em bùng phát rồi, em không thể kiểm soát nổi mình.”
Như thể một xô nước lạnh dội thẳng vào , Minh Chí Viễn bất giác cảm nhận từng lời lẽ lạnh lùng, cay nghiệt mà đã với Minh Thanh như những mũi tên đâm trúng vào chính mình đêm nay.
Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi tối hôm đó kết thúc không mấy vui vẻ.
Minh Chí Viễn không còn tâm trạng để thức đêm học bài, sáng hôm sau, vẫn xuất hiện với đôi mắt thâm quầng.
Ở cửa, cờ gặp bố của Như Như, người không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc:
“Này, lại dạy dỗ con cái nữa hả?”
Minh Chí Viễn lúng túng không đáp, còn tôi thì mỉm : “Nhà tôi, con bé Minh Thanh ngoan lắm, chẳng cần dạy dỗ gì. Chỉ có người lớn là không yên tâm thôi, thức đêm học suốt mà mãi chẳng thấy tiến bộ gì cả.”
Bố của Như Như tỏ vẻ hứng thú:
“Sao lại học không vào chứ? Nhà tôi có bà con cũng ở công ty ấy, cũng đang tham gia kỳ thi này. Cô ấy bảo học cũng đâu có khó.”
Nghe xong, Minh Chí Viễn chỉ yên lặng nhấn nút thang máy.
Nhưng những huống bẽ mặt như thế này mới chỉ là khởi đầu, những kỳ kiểm tra sắp tới còn khiến ấy ngượng ngùng hơn nhiều.
Bạn thấy sao?