Cãi Nhau Với Anh [...] – Chương 4

Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều là Họa Dịch dạy tôi.

Ngay cả chuyện thích một người, cũng là dạy.

Tôi không cần ai tốt hơn.

Tôi chỉ cần Họa Dịch.

Tôi không muốn rời xa .

Nhưng với một người có chuẩn mực đạo đức cao như Họa Dịch, sẽ không bao giờ chấp nhận tôi.

Tôi ngoan ngoãn mỉm :

“Họa Dịch, không phải sắp ra ngoài sao? Đi nhanh đi.”

Trước khi rời đi, Họa Dịch xoa đầu tôi.

Vừa giống đang trấn an, vừa như đang xin lỗi.

Tôi ngồi ngẩn ra ở chỗ vừa nãy buộc tóc.

Rồi mở điện thoại, chuyển sang một app nào đó.

—— Dấu đỏ mục tiêu đã rời khỏi nhà.

Tôi thong thả xuống tầng hầm lấy xe bám theo.

Không còn cách nào khác.

Chỉ cần không thấy Họa Dịch, toàn thân tôi sẽ bứt rứt khó chịu.

Tôi không phải bệnh kiều.

Tôi chỉ đang đuổi theo không khí, nước và thức ăn của mình.

Họa Dịch đang gặp người của xưởng việc.

Tôi thở phào, buồn chán đứng ngoài cửa nghe lén.

“Họa Dịch, người trong bài đăng WeChat của cậu là ai thế?”

Giọng nghi hoặc của Họa Dịch vang lên:

“Bài đăng nào?”

Tôi che miệng trộm.

Sáng nay tôi lén mở điện thoại , đăng một tấm selfie của mình.

Kèm caption: —— “Người nhất.”

Tất nhiên đã chặn dì Họa và ba tôi.

Một lúc sau, Họa Dịch bình tĩnh đáp:

“Em tôi, lấy điện thoại tôi đăng linh tinh.”

Trong phòng trà vang lên mấy tiếng kinh ngạc.

“Đệt, em cậu xinh thế?”

“Nhưng cậu với em không giống nhau lắm nhỉ.”

“Tớ gọi cậu là nhé? Tớ có thể theo đuổi em cậu không?”

Tôi vô thức nín thở, chờ câu trả lời của Họa Dịch.

Anh sẽ gì?

Nổi giận?

Từ chối?

Hay là…

“Được chứ.” Họa Dịch thản nhiên , “Cứ theo đuổi đi.”

Ba chữ nhẹ bẫng như một con dao găm bọc băng.

Đâm thẳng vào chỗ mềm nhất trong tim tôi.

Tôi chớp mắt, mới nhận ra đôi chân mình mềm nhũn.

Những câu sau tôi không muốn nghe nữa.

Quay người đi thẳng đến bệnh viện y học cổ truyền.

Bốn giờ chiều, Họa Dịch về nhà.

Vừa vào cửa, đã nhíu mày:

“Sao toàn mùi thuốc bắc thế này?”

Tôi từ thư phòng bước ra, hờ hững :

“À, của tôi đó.”

Giọng Họa Dịch có chút gấp:

“Em bị bệnh gì? Sao không với tôi?”

Tôi liếc về phía giúp việc trong bếp, hạ giọng gần như thì thầm:

“Anh, thích hoài cũng không hay, em thấy câu sáng nay có lý.”

“Nên em định uống thuốc bắc điều chỉnh một chút, nghe hiệu quả lắm.”

Nói xong, tôi cũng không chờ phản ứng của Họa Dịch.

Trực tiếp quay sang bảo giúp việc:

“Cô ơi, lát nữa mang lên phòng giúp cháu nhé, cảm ơn~”

Nửa tiếng sau, giúp việc mang tới một cốc đen sì.

Tôi chằm chằm thứ chất lỏng đó vài phút.

Rồi một hơi dốc thẳng vào cổ họng.

Chưa đầy một giây, tôi “phụt” ra ngay.

Đệt!

Ai lại đổi thuốc bắc của tôi thành cà phê Americano siêu đậm thế này?!

07

Không chắc lắm.

Uống thử lại…

Phụt ——

Chỉ cần dùng gót chân để nghĩ, tôi cũng biết thủ phạm là ai.

Trong lòng tôi bỗng thấy buồn .

Họa Dịch nghĩ cái quái gì ?

Cho rằng tôi thật sự không phân biệt nổi vị cà phê với thuốc bắc à?

Đợi vị đắng tan bớt, tôi xuống lầu định đổ cốc Americano này đi.

Không ngờ vừa ra đã chạm mặt Họa Dịch.

“Họa Dịch, thuốc của em đâu?”

Họa Dịch thuận tay vén tóc dài, thản nhiên khuyên:

“Đừng uống mấy thứ linh tinh nữa, thuốc thì ba phần độc.”

Tôi không nhịn oán trách:

“Nhưng cũng không thể đổi thuốc bắc của em thành Americano chứ.”

Họa Dịch hơi nhướng mí, dường như không hài lòng với dáng vẻ than phiền của tôi.

Nhưng lại không gì.

Tôi không nhận câu trả lời mình muốn, trong lòng bốc lên chút giận.

“Họa Dịch, đúng là không biết lý lẽ.”

“Không cho em thích , không cho em uống thuốc bắc cũng là .”

Giữa chân mày Họa Dịch giật giật liên hồi.

Anh thở ra một hơi thật nặng, dùng giọng cố gắng dịu dàng:

“Yên Yên, em còn nhỏ, chưa hiểu thế nào là . Có thể chỉ là do ham muốn chiếm hữu, là thói quen thôi.”

Tôi chẳng buồn nghe mấy lời đạo lý đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...