Cãi Nhau Với Anh [...] – Chương 6

10

Việc nghiên cứu không nhẹ nhàng như tôi nghĩ.

Nhân lúc ăn trưa, tôi và đàn ăn nhanh rồi định về khách sạn nghỉ.

Không ngờ lại bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

“Họa Dịch? Sao ở đây?”

Chưa kịp để trả lời, tôi đã nhanh miệng thay :

“Ồ~ là đến để quan tâm đến hoạt xã giao của em hả? Yên tâm, em nghe lời lắm. Đây chẳng phải đúng như sao – đang quen với người giỏi mà?”

Chọc Họa Dịch tức giận là chuyện tôi quá quen rồi.

Dù sao tôi cũng điều đó suốt hơn hai mươi năm.

Tóc dài của Họa Dịch bị gió thổi rối, để lộ mấy lọn xanh lam nổi bật.

Anh siết chặt quai hàm, ánh mắt dừng lại trên người đàn cạnh tôi.

Đàn khéo léo quan sát hình, :

“Vậy lên nghỉ trước nhé, gặp lại em sau giờ nghỉ trưa.”

Tôi mỉm tiễn vào thang máy.

Họa Dịch nhíu mày:

“Hắn là ai?”

Tôi hờ hững:

“Đàn mà, vừa nãy cũng nghe rồi đó.”

Họa Dịch lặng lẽ tôi,

như muốn tìm ra một biểu cảm khác thường trên mặt tôi.

Nhưng rõ ràng là không tìm .

Anh đưa tay xoa trán, giọng có chút mệt mỏi:

“Anh hỏi quan hệ của hai người.”

Tôi bỗng im lặng.

Rồi hỏi ngược:

“Anh lấy tư cách gì để hỏi em ?”

Câu hỏi này khiến Họa Dịch khựng lại rõ rệt.

Sao ?

Câu hỏi này khó trả lời lắm à?

Tôi tốt bụng hộ:

“Nếu hỏi với tư cách là trai, thì xin lỗi, em không trả lời đâu. Dù sao em cũng không thể đảm bảo sau này em và đàn sẽ không có gì.”

Sự im lặng lan ra giữa chúng tôi.

Tôi thậm chí cảm nhận rõ áp lực từ Họa Dịch đang dần nặng nề.

Cuối cùng, là người chịu thua trước, định đi một phòng khác.

Tôi kéo tay , nhỏ giọng:

“Em đặt phòng suite rồi, phòng rộng lắm, tối em sẽ sợ.”

Họa Dịch vẫn không nỡ để tôi sợ hãi,

nên theo tôi lên tầng cao nhất.

Vừa vào phòng, đã lập tức bắt tay vào dọn đồ cho tôi.

Giống như bao lần trước, phân loại, sắp xếp quần áo gọn gàng.

Như một người hầu tận tâm nhất, âm thầm thu xếp mọi việc đâu vào đấy.

Biết tôi ngủ trưa hay bị đau đầu, để sẵn một cốc nước mật ong ở đầu giường.

“Những chỗ em muốn ăn muốn chơi, đã ghi lại hết rồi. Nghiên cứu xong sẽ đi cùng em, chứ?”

Tôi không trả lời, chỉ nghiêng đầu vào gối, giả vờ ngủ.

Thấy chưa.

Họa Dịch lúc nào cũng .

Luôn dùng cách tích cực nhất để đáp lại tôi.

Vì thế, trở thành vật chứa hoàn hảo cho tất cả bản năng tối tăm và sự chiếm hữu cố chấp trong tôi.

Chúng tôi không phải em.

Là dao và vỏ.

11

Khi kết thúc nhiệm vụ nghiên cứu hôm đó, trời đã tối.

Điện thoại của tôi thì đã hết pin từ lâu.

Tôi đoán Họa Dịch chắc đã ăn tối rồi nên không mua đồ ăn cho .

Mở cửa phòng suite trên tầng cao nhất, bên trong tối om.

Giữa trán tôi khẽ giật, lập tức thấy có gì đó không ổn.

Không nghĩ ngợi, tôi lao thẳng vào phòng .

Trong phòng không bật đèn, trên giường nhô lên một khối nhỏ.

“Họa Dịch?”

Tôi rón rén bước lại gần, sợ tỉnh giấc.

Nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi mới nhận ra mặt đỏ bất thường.

Đưa tay chạm thử, cả người nóng hầm hập.

Chết tiệt!

Bị sốt rồi!

Bảo sao ban ngày tôi thấy tinh thần không tốt.

Tôi vừa định đi mua thuốc,

thì cổ tay bị ai đó túm chặt.

Theo quán tính, tôi ngã nhào lên giường.

Nửa người Họa Dịch gần như đè lên tôi, ánh mắt mơ màng.

Mái tóc dài rủ xuống má tôi, hơi ngứa.

Tôi giật mình:

“Họa Dịch, buộc tóc lên không?”

Họa Dịch không gì, chỉ mơ hồ tôi, như đang phân biệt xem tôi là ai.

Tôi vừa định buông lời trêu chọc,

ngẩng đầu thì thấy khóe mắt hơi ươn ướt.

Trong trí nhớ của tôi, hình như chưa bao giờ thấy Họa Dịch khóc.

Vậy mà lúc này…

Anh đang khóc.

Tôi chết lặng như bị sét đánh, đến thở cũng quên.

Lờ mờ nghe thấy giọng nghẹn lại:

“Yên Yên… không cần nữa, đúng không?”

Cổ họng tôi nghẹn ứ, khó khăn đáp:

“Không… không có đâu.”

Họa Dịch như đang mê sảng:

“Tại sao bây giờ mới về?”

“Tại sao không trả lời tin nhắn, lại chiến tranh lạnh?”

“Đến mua giúp hộp thuốc hạ sốt cũng không chịu à?”

“Yên Yên, chẳng phải chỉ cùng đến Mỹ thôi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...