Chu Cảnh Trình đeo một chiếc ba lô, còn xách thêm một chiếc khác, chăm Song Khinh khi ấy bước trên bức tường hoa cao ngất, sẵn sàng đỡ ấy bất cứ lúc nào.
Không ngạc nhiên… không ngạc nhiên chút nào khi Thời Niệm rằng ta là thanh mai trúc mã của tôi, còn Song Khinh chỉ là kẻ ngoại lai, ấy không hề giận dữ.
Hóa ra, trong thanh xuân của ấy, cũng đã có một Chu Cảnh Trình luôn bảo vệ, lớn lên bên ấy.
Sự ghen tuông đã thiêu rụi lý trí của tôi, và tôi bắt đầu dùng Thời Niệm để khiêu khích Song Khinh.
Lần đầu tiên ở nhà, tôi cố bật loa ngoài khi nghe điện thoại từ Thời Niệm.
Song Khinh chỉ ôm chiếc chăn, đứng đó lặng lẽ nghe hết cuộc gọi.
Cô ấy không bận tâm, chẳng hề bận tâm chút nào.
So với sự ảnh hưởng của Chu Cảnh Trình, Thời Niệm với ấy chỉ là thứ nhỏ bé, không đáng kể.
Tôi không chịu nổi nữa, đi công tác ba tháng.
Tại khách sạn, tôi uống đến say mèm và trợ lý lại để Thời Niệm vào phòng, để ta chụp ảnh chung của chúng tôi trong căn phòng đó.
Đêm đầu tiên trở về nước, tôi ngồi trong phòng khách chờ Song Khinh về nhà.
Trong đêm tĩnh lặng, kim đồng hồ từng vòng từng vòng trôi qua.
Tôi nghĩ đến việc, trong suốt một năm lạnh nhạt ấy, ấy đã đơn bao nhiêu đêm chờ tôi về. Khi tôi trở về, thấy những dấu vết mà tôi cố ý tạo ra, ấy đã có cảm giác ra sao?
Song Khinh trở về, trông ấy có chút mệt mỏi vẫn pha cho tôi một bình trà hoa.
Sau khi uống xong một chén, ấy lấy ra bản thỏa thuận ly hôn.
Khoảnh khắc đó, những cảm dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ, tôi không chút do dự ký vào bản thỏa thuận, trong cơn giận dữ bỏ nhà ra đi.
Nhưng tôi không thực sự rời đi, tôi ngồi trong xe, không ngừng hút thuốc.
Tôi muốn quay lại, lại không nỡ hạ mình.
Sau đó, tôi chờ đợi ngày Song Khinh đến tìm tôi. Tôi nghĩ ấy chắc chắn sẽ không thể rời bỏ khuôn mặt giống Chu Cảnh Trình này.
Nhưng tôi không ngờ, Song Khinh đã thực sự mệt mỏi với tôi rồi.
Cô ấy dùng dư luận trên mạng, hoàn toàn hủy hoại sự nghiệp của Thời Niệm, khiến ta bại trận thảm .
Cô ấy đứng trước mặt chúng tôi, vẫn như trước đây, không kiêu ngạo, không vội vàng.
Thời Niệm trước mặt ấy giống như một tên hề nhàm chán, nhảy nhót đầy tuyệt vọng.
Song Khinh thật tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn.
Cô ấy ôm tôi và rằng muốn ly hôn, bởi ấy không thể tiếp tục lừa dối nữa, vì ấy phát hiện mình đã tôi.
Ngày ly hôn, tôi gặp tai nạn giao thông và nằm hôn mê suốt ba tháng, khi tỉnh lại đã tiều tụy, gầy gò.
Trong thời gian dưỡng bệnh, tôi giao công ty cho một quản lý chuyên nghiệp, rồi chỉ quanh quẩn ở ngôi nhà từng thuộc về tôi và Song Khinh. Tôi đã ở đó thật lâu, để nhận ra rằng, ngoài chiếc ống đựng bóng quần vợt trên tường, Song Khinh không mang theo bất cứ thứ gì khi rời đi.
Hai năm sau, bà nội phát hiện ra trạng tinh thần của tôi có vấn đề. Mỗi ngày tôi đều phải dựa vào rượu và thuốc mới có thể ngủ.
Cuối cùng, bà thương tôi và đưa cho tôi địa chỉ của Song Khinh.
Hóa ra ấy đã trở về Đồng Thành.
Tôi bay ngay trong đêm đến Đồng Thành, lái xe đến nơi ấy ở.
Trời đổ tuyết lớn trên đường, tôi dừng xe trước khu nhà của ấy, lại đột nhiên mất hết can đảm để gặp ấy.
Tôi ngồi trong xe, không kiểm soát sự bồn chồn trong lòng.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa sổ xe.
Tôi hạ cửa kính xuống, một gương mặt nhỏ nhắn đáng hiện ra, đôi mắt trong sáng tò mò tôi, rồi cất giọng non nớt:
“Xe xe, chắn đường.”
Tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngơ ngác bé.
"Chu Cảnh Đường, lái xe đi chỗ khác, ngươi đỗ ở đây chắn đường rồi." Người đang bế bé cúi xuống với tôi, giọng ấy vẫn bình thản và nhẹ nhàng như xưa, chỉ dẫn tôi lùi xe một cách gọn gàng.
Tôi bước ra khỏi xe, gần như mất cả khả năng đi đứng vì quá bối rối.
Cô bé đội một chiếc mũ len màu hồng, gương mặt tròn xinh xắn, ngồi trong vòng tay của Song Khinh, tò mò tôi.
Nhìn tôi một lúc lâu, bé đột nhiên thổi một bong bóng nhỏ, reo lên đầy ngạc nhiên:
“Ba ba, là ba ba.”
Song Khinh dịu dàng , giúp bé lau nước miếng:
“Đúng rồi, ba ba, bé Cam của chúng ta thật thông minh, còn nhớ mặt ba ba.”
Tôi đứng đó, cơ thể cứng đờ, không thốt nên lời.
Song Khinh đi vài bước, rồi quay lại tôi:
“Chu Cảnh Đường, có thể giúp em bế con không? Tay phải của em không còn khỏe, ôm con bằng một tay hơi mệt.”
Tôi bước tới, vụng về bế bé mềm mại ấy vào lòng.
Cô bé tò mò sờ vào tai tôi, chạm vào môi tôi, bàn tay mềm mại, thơm tho.
“Em định hầm canh sườn, dạo này bé Cam rất thích uống,” Song Khinh vừa đi vừa . “Em cứ nghĩ sẽ đến muộn, hôm nay trời tuyết mà chuyến bay của không bị hoãn, thật là may.”
Tôi lặng lẽ theo Song Khinh về nhà, vừa bước vào cửa, một luồng ấm áp ùa đến.
Trên tường lối vào treo rất nhiều ảnh của ấy và Chu Cảnh Trình.
Nhưng khi lướt mắt nhanh qua, tôi chợt nhận ra có một bức ảnh của tôi và Song Khinh.
Bé Cam chỉ vào ảnh của Chu Cảnh Trình, rồi chỉ sang ảnh của tôi, rất nghiêm túc :
“Mẹ, , ba, bé Cam.”
“Được rồi, rồi, mẹ biết Cam thông minh, biết phân biệt ba và mà,” Song Khinh , lấy đôi dép đưa cho tôi và để bé Cam đi vào phòng khách trước.
Tôi đứng ở cửa, chậm rãi thay dép, cảm giác như mọi thứ đều không thật, như một giấc mộng mơ hồ.
Song Khinh bỗng nhiên mỉm , :
“Khi em ly hôn với , bé Cam mới ba tháng, giờ con bé đã hơn hai tuổi rồi, thời gian trôi nhanh thật.”
Không, thời gian chẳng hề trôi nhanh chút nào.
Trong những ngày em rời đi, tôi như sống trong địa ngục, từng giây phút đều là sự dày vò.
Trước khi đến đây, tôi rất muốn hỏi Song Khinh rằng, nếu ngày đó, khi phát hiện ra chuyện của Chu Cảnh Trình, tôi thẳng thắn rõ với em, chứ không phải tùy tiện lạnh nhạt, xa cách và dùng Thời Niệm để khiêu khích em, liệu chúng ta có thể có một kết cục khác không?
Nhưng tôi hiểu, câu hỏi đó chẳng cần thiết nữa.
Song Khinh đã sớm bước về phía trước, chỉ còn lại tôi, mang đầy thương tích, không thể tự chữa lành.
[Kết thúc] - Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé
Bạn thấy sao?