3
“Cô cũng đúng, Cố Vĩ là nhân viên nòng cốt của chúng tôi, nếu ta có vấn đề thì dự án cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Đó là chuyện quản lý của công ty các , không phải vấn đề của tôi.” Tôi thẳng thừng chặn đứng lời ông ta.
Bên kia im lặng một lúc.
“Cô Triệu, người nên để lại một đường lui, sau này còn mặt nhau. Làm tuyệt quá, chẳng tốt cho ai cả.” Giọng ông ta trầm xuống.
“Anh ta bỏ mười vạn cho đàn bà khác, để mặc mẹ tôi chờ chết trong bệnh viện. Khi đó sao không nghĩ đến chuyện để lại cho tôi một đường lui?”
Tôi lập tức cúp máy.
Chẳng bao lâu sau, ba tôi gọi tới, giọng đầy phẫn nộ:
“Cái mụ già đó mò tới tận nhà rồi!”
Tim tôi giật thót: “Ba, ba không sao chứ? Bà ta có gì ba không?”
“Ba thì có chuyện gì .” Ba tôi hừ lạnh, “Bà ta mới vừa loạn dưới lầu, thì bị ba quay lại hết. Ba thẳng, nếu còn dám quấy rối nữa, ba sẽ đăng video lên nhóm cư dân trong khu, để cả khu biết mặt.”
Ba tôi là giáo viên về hưu, cả đời nho nhã, xương cốt thì cứng rắn hơn bất kỳ ai.
“Bà ta bị ba dọa chạy mất dép rồi.” Giọng ba tôi còn vương chút đắc ý.
Tôi thở phào, trong lòng ấm áp.
Tối bảy giờ, chuông cửa reo.
Tôi qua mắt mèo – là Cố Vĩ.
Anh ta đến một mình, tay không, nét mặt lạnh tanh, chẳng đoán nổi là vui hay giận.
Tôi do dự vài giây, cuối cùng vẫn mở cửa.
Tôi muốn xem, lần này ta lại định giở trò gì.
Cố Vĩ gầy đi, tiều tụy thấy rõ.
Quầng thâm mắt nặng trĩu, râu ria lởm chởm, hoàn toàn không còn bóng dáng một gã đàn ông lương năm cả triệu, bóng bẩy như xưa.
Anh ta không còn điên cuồng như hôm qua, chỉ đứng lặng trước cửa, tôi.
“Chúng ta chuyện đi.” Giọng ta khàn đặc.
Tôi để ta bước vào.
Anh ta ngồi xuống ghế sô-pha, hai tay cắm vào tóc, trông như đang đau khổ tột cùng.
“Triệu Nhiên, sai rồi.” Anh ta ngẩng đầu, mắt đầy tia máu. “Anh không nên đối xử với em như , không nên không đưa tiền cứu mẹ em.”
Anh ta bắt đầu chơi chiêu đánh vào cảm.
“Ba năm nay, biết em vất vả. Là không quan tâm em, là tệ bạc.”
“Lúc mới cưới, em đâu có thế này. Em dịu dàng, chu đáo, lo liệu gia đình đâu ra đấy.”
Anh ta bắt đầu nhắc lại quá khứ – buổi hẹn hò đầu tiên, chuyến du lịch đầu tiên, và cả lời thề hẹn sẽ tôi cả đời trong hôn lễ.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Nói để gì?” Tôi cắt ngang màn sám hối đầy nước mắt ấy.
Anh ta sững lại, rồi lắp bắp tiếp:
“Lâm Nguyệt… ấy gần đây bệnh nặng, sống rất khổ sở. Anh chỉ thấy tội, muốn giúp ấy.”
Vẫn cái lý do cũ rích.
“Em cũng biết đấy, bọn cùng nhau lớn lên, không thể thấy chết mà không cứu.”
“Vậy nên ném mười vạn, mua cho ta số giấy vệ sinh đủ xài đến kiếp sau?” Tôi lạnh.
Anh ta cứng mặt, rồi lôi từ túi áo ra một chiếc thẻ ngân hàng, đặt lên bàn trước mặt tôi.
“Trong này có hai mươi vạn, mật khẩu là sinh nhật em. Em xoá bài đi, xin lỗi em, sau này chúng ta sống lại tử tế, không?”
Anh ta tưởng tiền và cái gọi là trong miệng mình có thể giải quyết tất cả.
Tôi chiếc thẻ, chỉ thấy như một trò hề.
Tôi không đáp, chỉ mở điện thoại, đưa ta xem một tấm ảnh.
Trong ảnh, “bệnh nặng gần chết” Lâm Nguyệt đang rạng rỡ, khoác trên tay chiếc túi Hermès đời mới, đứng trong một nhà hàng Tây sang trọng.
Bức ảnh này chính là hôm qua ta đăng lên WeChat, kèm dòng chữ: “Cảm ơn , lại em tốn kém rồi.”
Vị trí check-in còn ghi rõ – ngay tại thành phố này.
“Bệnh nặng?” Tôi chỉ vào người phụ nữ lấp lánh trong ảnh, “Cô ta bị cái bệnh không tiêu tiền của thì sẽ chết à?”
Mặt Cố Vĩ khi đó đỏ rồi trắng, trắng rồi lại đỏ.
Anh ta chằm chằm tấm ảnh, môi run rẩy, không nổi lấy một lời biện hộ.
Khuôn mặt đó, khó coi đến mức chẳng khác gì nuốt phải thứ gì bẩn thỉu.
Tôi cất điện thoại, đứng dậy.
“Cố Vĩ, hết trò diễn rồi. Anh có thể cút.”
“Triệu Nhiên…” Anh ta định đưa tay chạm vào tôi.
Tôi lùi lại, né tránh.
“Đừng vào tôi, tôi thấy bẩn.”
Tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Thật ra cũng chẳng có gì đáng gọi là tài sản. Ba năm nay, quần áo giày dép tôi mua cộng lại còn chẳng bằng giá một cái túi của Lâm Nguyệt.
Tôi chỉ xếp vài bộ quần áo của mình, thêm mấy món ba mẹ mua cho, tất cả bỏ vừa một chiếc vali.
Bạn thấy sao?