7
“Phu nhân? Thưa ngài, là phu nhân gọi tới ạ…”
Giọng người giúp việc có vẻ vừa hồi hộp vừa mừng rỡ.
Chu Ngôn Đình chỉ cảm thấy tim khẽ run lên, khi cất tiếng lại lạnh nhạt như thường:
“Nói với ấy, hôm nay Niệm Nhi không đến.”
Người giúp việc khựng lại một chút, vẫn theo lời ta.
Một lúc sau, lại quay lại :
“Phu nhân hỏi ngài… có tiện nghe điện thoại không ạ?”
Chu Ngôn Đình gập tờ báo trong tay, mắt xuống, chậm rãi xắn tay áo sơ mi.
Lúc này mới vươn tay ra:
“Đưa tôi.”
Nhận lấy điện thoại, bên tai vang lên tiếng hít thở khe khẽ.
Âm thanh ấy rất xa, lại như đang áp sát, nhẹ nhàng cào qua đầu dây thần kinh trong lòng .
Qua ô cửa kính, trông thấy cả một mảng hoa hải đường đang nở.
Chợt nhớ đến một ngày, ôm hoa chạy đến, suýt nữa đâm sầm vào người .
Đó là khi mới cưới, khoảnh khắc hiếm hoi lộ ra vẻ hoạt bát.
Chu Ngôn Đình nghĩ, nếu đã chủ cúi đầu rồi,
Thì sẽ cho một bậc thang.
“Cam Đường, em biết mình sai rồi chứ?”
Âm thở bên tai như chững lại một thoáng, sau đó là giọng vang lên, dịu dàng chậm rãi.
“Chu Ngôn Đình, bốn năm trước chúng ta chưa từng đăng ký kết hôn.”
“Anh biết.”
Anh ta nhạt, môi khẽ cong.
Làm ầm lên như , hóa ra là muốn đăng ký kết hôn với .
Thật ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong mắt , chẳng qua là một thủ tục.
“Vậy nên, nếu bây giờ chúng ta chia tay, thì cũng không cần thủ tục ly hôn rườm rà gì cả.”
Nụ trên môi Chu Ngôn Đình bỗng tắt lịm.
“Em gì cơ?”
8
Anh ta siết chặt điện thoại, các ngón tay đều căng lên từng đốt.
“Anh đừng để người giúp việc gọi cho tôi vào mỗi thứ bảy nữa, tôi cũng sẽ không quay lại.”
“Chuyện ở trường mẫu giáo, tôi cũng đã rõ với giáo của Niệm Nhi rồi.”
“Cam Đường, em có ý gì đây?”
“Chu Ngôn Đình, tài sản của tôi không cần chia, tám trăm tám mươi tám vạn khi cưới, cùng toàn bộ trang sức vàng bạc, tôi cũng sẽ không trả lại .”
“Cứ xem như đó là khoản bù đắp cho việc tôi sinh Niệm Nhi.”
Gần ba mươi năm sống trên đời, chưa bao giờ Chu Ngôn Đình nổi giận đến thế.
Nhưng khi giận đến cực điểm, giọng của ta lại càng thêm dịu dàng.
“Em suy nghĩ kỹ rồi?”
“Rồi.”
Cam Đường không hề do dự lấy một chút.
Chu Ngôn Đình dứt khoát cúp máy.
Người giúp việc đứng cách đó không xa, không dám thở mạnh. Rõ ràng vừa nãy, sắc mặt Chu tiên sinh còn mang ý .
Ai cũng nghĩ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Dù gì mấy ngày qua, bầu không khí trong nhà cứ âm u kỳ lạ, khiến người ta nghẹt thở.
Nhưng bây giờ, sau khi Chu Ngôn Đình cúp điện thoại,
Gương mặt ta lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Cầm điện thoại đi.”
Chu Ngôn Đình đứng dậy, gọi người giúp việc tới.
Anh ta bước ra hai bước, liền thấy cả mảng hải đường tây trước mắt.
Càng càng thấy bức bối.
Anh quay người, dặn:
“Dọn lại phòng ngủ chính trên lầu.”
“Đồ của Cam Đường chuyển hết đi chỗ khác, tôi không muốn thấy.”
Người giúp việc thoáng ngẩn người, vẫn vội vàng gật đầu đồng ý.
Chu Ngôn Đình sải bước đi ra ngoài.
Điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến.
Là Thi Họa gọi.
Anh ta liếc màn hình, chẳng còn tâm trạng để nghe.
Hàng giả thì vẫn là hàng giả.
Thi Họa không thể so với A Nhược.
Thậm chí, ấy cũng không thể sánh với Cam Đường.
Đêm đó, đúng là ta không nên khiến Cam Đường bẽ mặt.
Cô ấy giận, uất ức, không muốn quay về.
Muốn chuyện thì cứ để ấy .
Với tính cách của ,
Ra ngoài chịu ấm ức, vấp ngã một trận,
Tự khắc sẽ quay về thôi.
9
Nhưng Cam Đường cứ như bốc hơi khỏi thế gian này .
Từ sau cuộc điện thoại hôm đó, không còn bất kỳ tin tức nào.
Thậm chí có lần, Niệm Nhi không khỏe.
Bà Chu đích thân đưa thằng bé qua, muốn Cam Đường xoa bóp cho con.
Từ khi sinh ra, thể trạng của Niệm Nhi vẫn yếu.
Cam Đường đã tự học rất nhiều phương pháp chăm sóc trẻ nhỏ.
Nhưng khi người giúp việc gọi điện cho thì… đã không thể liên lạc nữa.
Bà Chu tức đến nỗi giận đùng đùng.
“Chưa từng thấy người mẹ nào máu lạnh như .”
“Hôm nay mà không chịu về, thì sau này cũng đừng mơ quay về nữa. Nhà họ Chu có hay không có ta cũng chẳng khác gì.”
Nói rồi bà dẫn Niệm Nhi bỏ đi trong cơn tức tối.
Chu Ngôn Đình ngồi trên sofa, im lặng rất lâu không một lời.
Đến tận hoàng hôn, ta mới bảo tài xế chuẩn bị xe.
“Đến nhà họ Cam.”
Khi xe dừng trước cửa nhà họ Cam, người nhà có vẻ khá bất ngờ.
Họ lập tức niềm nở mời Chu Ngôn Đình vào.
Thấy sắc mặt ta không tốt, vợ chồng nhà họ Cam liếc nhau đầy nghi hoặc.
Cẩn thận hỏi:
“Có phải… Cam Cam lại gì sai rồi không?”
Với đứa con tìm lại khi đã lớn này, họ chưa từng thật sự để tâm.
Huống hồ gì, con cũng sắp bốn tuổi rồi, mà tờ giấy đăng ký kết hôn vẫn chưa thấy đâu.
Chỉ nghĩ đến đó thôi là họ đã thấy uất ức thay con.
Chu Ngôn Đình cầm ly trà, tay hơi khựng lại:
“Mấy hôm nay ấy không về đây sao?”
Vợ chồng họ Cam càng thêm kinh ngạc:
“Không có. Con bé không về.”
Chu Ngôn Đình từ từ đặt ly xuống.
Không về nhà họ Cam.
Mà ở Bắc Kinh, cũng không có chỗ nào khác để đi.
Vậy mấy hôm nay Cam Đường đã ở đâu?
“Có phải hai đứa cãi nhau rồi không?”
Bà Cam dè dặt hỏi.
Chu Ngôn Đình đã đứng dậy:
“Có chút hiểu lầm nhỏ thôi.”
“Vậy nhất định là Cam Cam sai rồi.”
Ông Cam sầm mặt lại:
“Tôi gọi điện mắng nó một trận.”
Chu Ngôn Đình liền ngăn lại:
“Không cần, chúng tôi tự giải quyết.”
“Vậy cũng tốt, vợ chồng mà, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa.”
Ông Cam xòa, tiễn ra tận cửa.
Lúc Chu Ngôn Đình đi tới cạnh xe, đột nhiên quay người lại hỏi:
“Sổ hộ khẩu của Cam Đường chắc vẫn ở chỗ hai bác nhỉ?”
Ông Cam thoáng sửng sốt, sau đó vui ra mặt:
“Đúng đúng, ở đây. Nếu cháu cần, bác lấy cho luôn.”
Chu Ngôn Đình lại lắc đầu:
“Bác cứ giữ trước đi. Vài hôm nữa nếu tôi cần dùng, để Cam Đường về lấy.”
“Được, con bé muốn lấy lúc nào cũng .”
Vợ chồng nhà họ Cam tiễn Chu Ngôn Đình về với tâm trạng hớn hở.
Trước đây, họ đã gần như tuyệt vọng chuyện Cam Đường và Chu Ngôn Đình giấy kết hôn.
Thậm chí còn chuẩn bị sẵn tâm lý bị con rể đuổi con ra khỏi cửa, để cưới người khác.
Không ngờ mọi chuyện lại chuyển biến bất ngờ như thế.
Rõ ràng Chu Ngôn Đình đã có ý định muốn đăng ký kết hôn với Cam Đường rồi.
Đây đúng là chuyện vui lớn đối với nhà họ Cam.
Xem ai còn dám chê họ chỉ là nửa thân thích với nhà họ Chu nữa chứ.
10
Sau khi sống lại nửa tháng ở thị trấn nhỏ nơi tôi từng ở thời thơ ấu, tôi lại tiếp tục đi đến những nơi mình từng mơ ước.
Dù sao thì tôi vốn đã quen sống tiết kiệm.
Số tiền lớn trong tay này, đủ để tôi sống một mình đến hết đời.
Tôi định trong hành trình này, nếu gặp một thị trấn mình thích,
Thì sẽ mua một căn hộ nhỏ một phòng ngủ, một phòng khách để an cư.
Khi còn nhỏ, tôi từng bị bán đi, nhận nuôi, cũng từng sống trong viện phúc lợi.
Điều tôi khao khát nhất, chính là có một nơi thật sự thuộc về mình.
Nhà họ Cam – nơi có cha mẹ ruột của tôi – không phải là nhà.
Ngôi nhà của Chu Ngôn Đình, cũng không phải là nhà tôi.
Dù đã sống chung bốn năm, không có cơ sở pháp lý, chẳng khác gì tòa lâu đài xây trên cát.
Giờ rời khỏi nơi ấy,
Thứ duy nhất khiến tôi không nỡ rời xa,
Ngoài những khóm hoa tôi tự tay trồng,
Chính là Niệm Nhi – đứa con mà tôi đã liều mạng sinh ra.
Nhưng tôi cũng rất rõ,
Giữ Niệm Nhi ở lại nhà họ Chu mới là lựa chọn tốt nhất.
Tôi không giống người khác.
Từ bé tôi đã quen với việc chia ly.
Vì thế dù có lưu luyến, tôi cũng không đắm chìm trong nỗi đau ấy quá lâu.
Huống chi, tôi rời đi, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Chu Ngôn Đình cũng có thể cưới người ta thật lòng .
Dù tôi chưa từng có danh phận là vợ của ta.
Cuối cùng, tôi trở lại thị trấn nhỏ từng sống vài năm lúc còn nhỏ.
Thị trấn tên là Tô Thủy, giá nhà rất rẻ.
Ban đầu tôi định chỉ mua một căn hộ nhỏ, rồi lại mua luôn một căn nhà có sân.
Người dân nơi đây cũng hiền lành chất phác.
Khoảng thời gian bình yên và hạnh phúc nhất đời tôi, có lẽ là lúc này.
Chỉ tiếc rằng, cặp vợ chồng già từng nuôi tôi vài năm đã không còn nữa.
Lúc thủ tục chuyển quyền sở hữu, tôi bất ngờ gặp lại người hay chơi với tôi khi còn nhỏ.
Thấy tôi, Lý Khác ngạc nhiên mừng rỡ:
“Lý Huệ, là em à?”
Lúc nhà họ Lý nhận nuôi, tôi đã đổi tên thành Lý Huệ.
Gặp lại Lý Khác, tôi cũng không kém phần ngạc nhiên.
Không ngờ căn nhà tôi mua lại chính là nhà cũ của họ.
“Anh, lâu rồi không gặp.”
Tôi Lý Khác, những ký ức ấm áp năm xưa ào ạt ùa về như sóng vỗ.
Khiến tôi không kiềm mà nước mắt cứ thế tuôn trào.
“Em chẳng phải đã lấy chồng rồi sao?”
Lý Khác muốn giống như ngày xưa lau nước mắt cho tôi,
Nhưng vừa đưa tay lên, lại dừng lại giữa không trung.
“Chồng em đâu? Còn con nữa? Không đi cùng em à?”
“Lý Huệ, mấy năm nay em sống thế nào?”
“Nghe cha mẹ ruột em tìm thấy em rồi, họ đối xử với em có tốt không?”
Tôi chỉ lắc đầu.
Cũng chẳng nên lời, chỉ muốn khóc một trận thật đã.
Con người mà, chỉ khi đứng trước người thương mình nhất, mới dám khóc thật to như .
Tôi và Lý Khác đã nhiều năm không gặp.
Nhưng vừa thấy , tôi liền trở lại là bé Lý Huệ năm nào.
Còn thì vẫn là người từng cõng tôi, dỗ tôi ngày trước.
“Họ không tốt với em đúng không?”
Mắt Lý Khác cũng đỏ lên:
“Cũng đúng thôi, nếu tốt thì em đã chẳng một mình chạy về đây mua nhà.”
“Nơi này cách Bắc Kinh mấy trăm cây số, Lý Huệ, em đã chịu bao nhiêu ấm ức rồi?”
“Anh.”
Tôi kéo tay áo , đôi mắt sưng vì khóc lại khẽ cong lên nụ .
“Lúc nãy em thấy nhà hàng xóm phơi rất nhiều rau rừng khô.”
“Anh món mì nước ngày xưa cho em không?”
Lý Khác tôi rất lâu,
Rồi xoa đầu tôi như thuở bé, mỉm :
“Được, nấu cho em.”
Bạn thấy sao?