Cảm giác này… như quay lại thời còn là người .
Tôi giật nảy, vội bật dậy.
Bây giờ Đoạn Duệ đâu còn là Đoạn Duệ trước kia.
Anh ta là Đoạn Duệ đã có nam chính bên cạnh rồi!
Có lẽ tác của tôi quá lớn, Đoạn Duệ ngái ngủ mở mắt.
“Miêu Miêu, ngủ thì ngủ, em nhảy nhót cái gì ?”
Đúng lúc đó, mẹ tôi đứng sau lưng không biết bao lâu, lặng lẽ lui ra ngoài, còn tiện tay đóng “rầm” cánh cửa.
“Đoạn Duệ, cố phải không?”
“Tôi cố gì? Cố ngủ chung với em?”
Anh ta nhếch môi, nụ cực kỳ đáng ăn đòn.
Tôi tức đến mức phải véo mạnh nhân trung.
“Có giỏi thì dẫn tôi đi gặp chàng đẹp trai trên tàu! Tôi phải tố cáo hoại nhân duyên của tôi!”
Sắc mặt Đoạn Duệ lập tức sầm xuống.
Tôi khoái chí.
Anh ta cúi đầu, ánh mắt lạnh băng:
“Miêu Miêu, em vẫn chưa chịu bỏ cuộc? Muốn gặp nó? Không có cửa đâu!”
Tôi bốc hỏa, chống nạnh cãi lại:
“Không dám cho tôi gặp à? Anh sợ phải không!”
“Ừ, tôi sợ à. Miêu Miêu, mới chia tay có hai tháng mà em quên rồi sao?”
Tôi nuốt nước bọt, thật ra muốn là “tâm hư”, lỡ miệng thành ra khác.
Tôi lén quay mặt đi, nào ngờ lại bị Đoạn Duệ bóp cằm, ép phải thẳng.
Anh ta như một con sói hoang:
“Tôi sợ hay không, em thử rồi sẽ biết.”
Ngay khi ta giữ chặt tay tôi, tôi bất ngờ đẩy mạnh ra.
Chạy thẳng về phòng.
Qua khe cửa, tôi thấy đôi mắt đen láy của Đoạn Duệ như phủ kín một lớp… bi thương?
Cuối cùng, ta nhượng bộ.
“Trốn gì chứ, tôi dẫn em đi gặp nó, chưa.”
9
Chiều hôm sau, Đoạn Duệ kéo tôi đi gặp chàng đẹp trai kia.
Trên đường, ta nghiến răng nghiến lợi giới thiệu về đối phương.
“Cậu ta tên Thẩm Tinh Trạch, cao 1m83.”
Tôi gật đầu, giơ ngón cái: “Cao.”
“Tôi cao 1m83,7, cậu ta còn thấp hơn tôi chút.”
Tôi lại giơ ngón cái khác: “Anh cũng cao.”
Tôi hiểu, đây gọi là thế cân bằng.
Đoạn Duệ tiếp tục giới thiệu thêm vài thông tin cơ bản.
Nhưng càng , sắc mặt ta càng khó coi.
Không nỡ , tôi vỗ nhẹ lưng ta an ủi: “Thôi đừng nữa, tôi biết không muốn tôi hiểu thêm về cậu ta.”
Anh đột ngột ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện chút vui mừng:
“Em không muốn tìm hiểu cậu ta?”
Tôi sững một giây, cảm giác như tai có vấn đề.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù gì cũng là địch, không muốn nhắc nhiều cũng bình thường.
Tôi gật đầu: “Yên tâm, tôi là người có đạo đức.”
Làm tiểu tam, chuyện này tôi không bao giờ dính tới.
Khi Đoạn Duệ còn đang mờ mịt, tài xế đã dừng xe.
Vừa bước xuống, đã thấy Thẩm Tinh Trạch từ xa chạy lại.
Anh ta khoác tay qua cổ Đoạn Duệ, ánh mắt khó đoán lướt về phía tôi:
“Cậu chính là thanh mai trúc mã của Đoạn Duệ?”
Không hiểu sao, tôi hơi hoảng.
Vội vàng đưa tay, lễ phép giải thích:
“Chào cậu, tôi là Miêu Miêu, yên tâm, tôi không có ác ý gì đâu.”
Thẩm Tinh Trạch liếc Đoạn Duệ, gian, rồi cũng đưa tay.
Chỉ là chưa kịp chạm, Đoạn Duệ đã nhanh hơn, nắm chặt lấy tay tôi.
“Đừng tùy tiện đưa tay cho người khác.”
Câu này với tôi.
Nhưng tôi lại cảm thấy, đang mượn tôi để với người kia.
Không ngờ, tính chiếm hữu của Đoạn Duệ vẫn y như xưa.
Ngày trước, chính vì ta quá chiếm hữu mà tôi mới đề nghị chia tay.
Để tránh cho Thẩm Tinh Trạch lặp lại vết xe đổ của tôi.
Cũng để Đoạn Duệ đừng bị kích thích thêm, tôi quyết định khuyên nhủ:
“Đoạn Duệ, chỉ bắt tay thôi mà, tôi đâu có gì cậu ta, đừng tức giận thế.”
Lời tôi vừa dứt, sắc mặt ta càng tệ hơn.
Anh ta đứng chắn ngay trước mặt tôi, giống hệt trên tàu cao tốc, chặn thẳng Thẩm Tinh Trạch.
“Em còn muốn gì với cậu ta?”
Ban đầu thì muốn, bây giờ thì không!
Lúc uống trà chiều, bốn người ngồi, ta nhất quyết ngồi cạnh tôi.
Chăm chăm cắt bít tết cho tôi.
Tôi ngồi mà vừa hoảng vừa xấu hổ, có cảm giác mình bị cuốn vào một màn “play” kỳ lạ nào đó giữa họ.
Trong khi ánh mắt Thẩm Tinh Trạch lại thản nhiên lướt qua, như chẳng mảy may để tâm.
Miếng bít tết ăn cũng dở, không ăn cũng dở.
Vì nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, tôi cúi gằm mặt, cắm cúi ăn, chẳng dám hé răng câu nào.
Bạn thấy sao?