Cảm Ơn Bạn Trai [...] – Chương 6

Không thể nào…

Tôi bình thường như mà…

Nhưng rồi, tôi nghe thấy ấy : "Hâm Hâm, thích em lâu lắm rồi."

Câu ấy như một chiếc búa nện mạnh vào đầu tôi khiến tôi choáng váng.

Xác nhận đi xác nhận lại, đây không phải là mơ.

Được tỏ , phản ứng đầu tiên của tôi lại là muốn trốn tránh.

Lòng bàn tay đổ mồ hôi, tôi căng thẳng đến mức không biết nên trả lời thế nào.

"Tôi… tôi nên gì đây?"

Chu Diên khẽ bật .

"Nói rằng em cũng thích ."

Tôi sững sờ.

Đúng , tôi vốn dĩ đã thích rồi.

Rốt cuộc tôi đang sợ hãi điều gì, đang trốn tránh điều gì chứ?

Dũng cảm thêm một chút đi.

Tôi chui vào lòng Chu Diên, ôm chặt lấy .

"Em cũng thích !"

Hai tai nóng bừng.

12

Sáng hôm sau, tôi gửi cho Chu Hoài Ngôn một tin nhắn thoại, nội dung là lời chia tay.

Tôi chúc ta và Thẩm Giai có thể hạnh phúc bên nhau, còn giữa tôi và ta, tất cả đã kết thúc.

Tôi không biết việc tôi là người chủ chia tay có tổn thương lòng tự trọng của vị thiếu gia này không, dù sao thì trước giờ chưa ai dám bỏ rơi ta cả.

Nhưng nếu tôi không , ai biết Chu Hoài Ngôn còn định dây dưa đến khi nào.

Tôi không muốn tiếp tục trò chơi giữa ta và Thẩm Giai nữa.

Gửi tin nhắn xong, cuối cùng tôi cũng một việc mà tôi đã muốn từ lâu—

Chặn số của Chu Hoài Ngôn!

Sau khi chặn ta, tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái.

Cuối cùng cũng không còn ai gọi điện cho tôi vào nửa đêm nữa.

Làm xong mọi thứ, tôi gọi điện thông báo cho ba mẹ rằng tôi đã chia tay.

Nếu không họ sẽ cứ cách dăm ba ngày lại hỏi về trạng cảm của tôi và Chu Hoài Ngôn.

Mẹ tôi, người đang vui vẻ với em trai tôi ngay lập tức thay đổi giọng điệu khi nghe tin này.

"Con đồng ý rồi sao? Mẹ cho con biết, Hâm Hâm, con tuyệt đối không đồng ý chia tay! Con nhất định phải bám chặt lấy Chu Hoài Ngôn.

"Con không biết có bao nhiêu người ghen tị vì con có thể đương với cậu chủ nhà họ Chu đâu! Đợi sau này con gả vào nhà họ, thì—"

Tôi cắt ngang: "Là con đề nghị chia tay."

Tôi biết mẹ tôi chắc chắn sẽ nổi giận, mắng tôi không biết điều, không chịu suy nghĩ cho gia đình.

Nhưng tôi vẫn muốn ra: "Con đã trưởng thành rồi, con không thích Chu Hoài Ngôn một chút nào.

"Tại sao con phải nghe lời ba mẹ, phải đi lấy lòng ta? Ở bên ta, con không vui vẻ, không hạnh phúc.

"Cuộc đời của con, sau này con sẽ tự mình quyết định."

Nói xong, tay tôi vẫn còn run rẩy khi cúp máy.

Tôi hít một hơi thật sâu.

Nói ra những lời này… thật sảng khoái!

Trước đây tôi đã sống quá mức ủy khuất rồi.

Chu Diên đúng, đáng lẽ tôi nên học cách từ chối sớm hơn.

Một lát sau, mẹ gửi tin nhắn đến.

Bà rất tức giận.

[Lâm Hâm, nếu con không tìm cách quay lại với Chu Hoài Ngôn, thì đừng quay về cái nhà này nữa.]

Từ nhỏ đến lớn, có lẽ giá trị duy nhất của tôi chính là mối quan hệ với Chu Hoài Ngôn mà thôi.

13

Những ngày này, chỉ cần có thời gian rảnh, Chu Diên sẽ đưa tôi đi châm cứu trị liệu mắt.

Mỗi ngày, thị lực của tôi đều dần khá hơn.

Chỉ là vẫn chưa thể thích ứng với ánh sáng quá mạnh.

Buổi tối, tôi và Chu Diên thường ra ngoài đi dạo.

Chúng tôi mười ngón đan vào nhau, chậm rãi tản bộ mà không có mục đích cụ thể.

Chuyện trò đôi câu, thậm chí chỉ cần là một viên đá nhỏ cũng có thể trở thành chủ đề để .

Mà ngay cả khi không gì, sự im lặng giữa chúng tôi cũng không hề ngượng ngùng, mà là sự tận hưởng nhịp tim hòa chung một nhịp.

Trong mắt tôi, cùng người mình thích đi dạo chính là một hành thân mật và đầy ấm áp.

Chỉ cần những việc nhỏ bé cùng người mình , tôi đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Không khí mát mẻ cùng khung cảnh dưới ánh đèn đường, tôi kiễng chân hôn .

Chu Diên bật , ôm lấy tôi.

Đột nhiên, có chút khựng lại.

"A Diên, sao thế?" Tôi nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, gió tối nay lớn quá, chúng ta về nhà đi."

Không xa phía sau, Chu Hoài Ngôn siết chặt nắm , khớp tay kêu răng rắc.

A Diên?

Lâm Hâm chưa từng gọi như .

Lúc này, ta mới chợt hiểu ra—

Là A Diên.

Thì ra hôm đó, Lâm Hâm gọi nhầm ta thành trai ta.

Thì ra, ngay từ đầu, người ấy thích… chính là Chu Diên.

"Anh, thích Lâm Hâm."

Anh ta nghiến răng bật ra câu này, là một lời khẳng định.

"Bây giờ em mới biết à? Chẳng lẽ trước giờ chưa thể hiện rõ ràng sao?"

"Anh, em tin tưởng như , lại lén cướp người của em?"

Chu Hoài Ngôn đỏ mắt, tức giận gào lên: "Lần trước gửi ảnh cho em, có phải lúc đó Lâm Hâm đang nằm trên giường của không?"

"Không, là nằm trên giường của ấy." Chu Diên sửa lại.

Chu Hoài Ngôn hoàn toàn mất kiểm soát: "Anh biết rõ ấy là của em! Là của em trai ruột !"

Chu Diên nhạt, hỏi ngược lại: "Vậy còn em? Em biết rõ em bị thương, bị mù, mà vẫn ra nước ngoài ở bên thanh mai trúc mã của mình.

"Em có từng nghĩ đến việc, ấy là của em không?"

Chu Hoài Ngôn suy sụp: "Anh, từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ tranh giành với bất cứ thứ gì.

"Em có thể không cần gì cả, chỉ cần trả Lâm Hâm lại cho em."

Chu Diên bật : "Chu Hoài Ngôn, em đã bao giờ thực sự tôn trọng Lâm Hâm chưa?

"Em có từng xem ấy là một con người không?

"Trong mắt em, ấy là thứ mà em muốn vứt thì vứt, muốn nhặt lại thì nhặt sao?"

Anh gõ nhẹ lên mặt bàn: "Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, em có gì để tranh với ?

"Dù là công ty hay là Lâm Hâm, tất cả đều phải xem ai có năng lực hơn."

Chu Hoài Ngôn tức giận đến ném tất cả đồ trên bàn việc của Chu Diên xuống đất.

"Lâm Hâm thích em! Chỉ cần em quay về, ấy sẽ lại trở về bên em!"

"Em tự tin thật đấy.

"Em nghĩ một người bị em vứt bỏ hết lần này đến lần khác, vẫn sẽ dễ dàng quay lại bên em sao?"

So với sự mất kiểm soát của Chu Hoài Ngôn, Chu Diên vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh của một người trưởng thành hơn.

"Anh, em tin tưởng như !"

"A Diên?"

Tôi nghe thấy trong thư phòng có tiếng lớn.

Vừa mở cửa ra, liền thấy Chu Hoài Ngôn định tay với Chu Diên.

Tôi biết Chu Hoài Ngôn chắc chắn không đánh lại Chu Diên, vẫn chạy tới chắn trước mặt ấy.

Tôi trừng mắt Chu Hoài Ngôn.

Ở ngoài sự thì thôi đi, mà còn muốn đánh cả trai mình?

"Lâm Hâm, nghe , không cố ý lừa em.

"Nếu sớm biết trai thích em, tuyệt đối sẽ không để ấy thay chăm sóc em!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...