"Anh có lỗi vì đã không trân trọng cảm của em.
"Bây giờ đã quay về, cũng đã nhận ra lỗi lầm rồi.
"Tin nhắn chia tay em gửi, có thể coi như chưa đọc.
"Lâm Hâm, hãy cho một cơ hội nữa không?"
Tôi ngẩn người.
Tôi tưởng rằng, sau khi gửi tin nhắn chia tay, tôi và Chu Hoài Ngôn đã kết thúc rồi.
Dù sao, ta cũng là kiểu người rất sĩ diện.
Tôi không ngờ, ta lại quay về tìm tôi.
"Em chưa từng thích .
"Anh tức giận cái gì chứ? Chẳng phải cũng chưa từng thích em sao?"
Chu Hoài Ngôn lảo đảo.
"Không phải… thích em.
"Ở nước ngoài mấy ngày nay, đã càng chắc chắn cảm của mình.
"Anh còn mua nhẫn rồi."
Anh ta vội vàng lấy nhẫn ra.
"Nếu em đồng ý, chúng ta hãy đính hôn đi, lần này nghiêm túc!"
"Cô ấy không đồng ý."
Chu Diên ôm tôi vào lòng.
"Vợ sắp có tin vui rồi, em còn chưa chịu từ bỏ sao?"
Tôi cúi đầu bụng mình—
Gì mà có tin vui chứ?
Khoan đã…
Mặt tôi nóng bừng.
Tôi và ấy còn chưa gì cả!
14
Vì tôi là người chia tay trước, có lẽ Chu Hoài Ngôn cảm thấy mất mặt, nên thực sự đã buồn bã mấy ngày.
Liên tục có người gọi điện cho tôi, bảo tôi đến quán bar đón Chu Hoài Ngôn đang say khướt về.
Lúc đầu tôi còn kiên nhẫn giải thích rằng tôi không phải của ta nữa, sau khi nhận quá nhiều cuộc gọi, tôi thẳng tay chặn tất cả số lạ.
Nhưng dù sao thì cũng là một tay ăn chơi, ta nhanh chóng có người mới.
"Lâm Hâm, tôi cũng không phải không thể thiếu ."
Anh ta ôm mới, cố thể hiện cảm trước mặt tôi.
Tốt quá!
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ biểu cảm trên mặt tôi quá rõ ràng, ánh mắt ta thoáng vẻ tổn thương.
Chu Hoài Ngôn đẩy kia ra, mắt đỏ hoe, sải bước về phía tôi.
Anh ta siết chặt tay tôi: "Lâm Hâm, em không có trái tim sao? Sao không thích là không thích ?
"Anh thừa nhận sai khi để em cho trai chăm sóc. Nhưng chẳng phải đã xin lỗi rồi sao? Em còn muốn loạn đến bao giờ?
"Anh biết trai em có tin vui chỉ là để chọc tức mà thôi.
"Anh chưa bao giờ muốn chia tay với em, thật sự thích em.
"Cô ta chỉ là diễn viên thôi.
"Lâm Hâm, tại sao em không chịu cho một lối thoát?"
Bên ngoài lớp học, rất nhiều người vây quanh hóng chuyện.
"Truy thê hỏa táng trường phiên bản đời thực, không xem thì phí!"
"Hóa ra thái tử gia cũng có ngày phải thất bại à?"
Tôi rút tay khỏi tay ta.
Nhìn thẳng vào mắt Chu Hoài Ngôn, từng từ từng chữ rõ ràng:"Em không loạn. Chia tay là thật, không thích cũng là thật. Anh thích em, em chưa bao giờ cảm nhận . Em không muốn tiếp tục chơi trò gia đình với và Thẩm Giai nữa.”
"Người mà nên tìm là ấy, không phải em."
Tôi vòng qua ta rồi bước ra ngoài.
"Em đi đâu?"
Tôi quay đầu lại: "Bạn trai em đang chờ em dưới lầu để cùng về nhà."
"Bạn trai em? Ai?"
"Anh trai ."
Tôi thản nhiên ta: "Chu Diên."
Không ngoảnh đầu lại, tôi rời đi để lại cả một đám học bàn tán xôn xao.
"Trời ơi, cốt truyện này căng thật đấy!"
"Ôi chao, hóa ra trai của Chu Hoài Ngôn mới là thái tử gia thực sự. Chu Hoài Ngôn từ nam chính học đường chuyển sang nam phụ mất rồi!"
"Mấy cậu không biết à? Chu Diên là nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh, vừa lọt vào danh sách những người giàu nhất gần đây đấy!"
"Bao giờ tôi mới có thể nữ chính như đây?"
Đám đông dần giải tán, chỉ còn lại Chu Hoài Ngôn đứng đó một mình.
15
Ba mẹ tôi biết tôi đang ở bên đại thiếu gia nhà họ Chu – Chu Diên, liền hớn hở chạy đến tìm tôi.
"Hâm Hâm, nếu con sớm con thích đại thiếu gia nhà họ Chu, thì ba mẹ cũng đâu ép con ở bên Chu Hoài Ngôn nữa."
"Ba mẹ tuy hơi cứng rắn với con tất cả đều là vì muốn tốt cho con.
"Bao nhiêu năm nay, vật chất ba mẹ cung cấp cho con có thiếu thứ gì không?"
"Đúng Hâm Hâm, con phải hiểu nỗi lòng của cha mẹ.
"Làm cha mẹ, ai mà không mong con mình có thể gả vào một gia đình tốt?"
Tôi không gì nhiều, chỉ lịch sự mời họ ra ngoài.
Tình thân là thứ không thể cắt đứt, ơn dưỡng dục cũng là điều không thể chối bỏ.
Nhưng tôi sẽ không còn nghe theo mọi lời họ nữa.
Tôi không còn là một con ngoan ngoãn để họ tùy ý điều khiển.
Tôi không muốn tỏ ra hòa nhã với họ, bởi vì chỉ cần tiếp với họ, họ sẽ giống như loài đỉa hút máu, bám lấy tôi rồi bắt tôi phải trải thảm cho con trai họ.
Đừng hòng!
16
Sau này, tôi nghe Chu Hoài Ngôn và Thẩm Giai đã đến với nhau.
Nhưng cũng chẳng bao lâu, hai người suốt ngày cãi nhau.
Cuối cùng, Thẩm Giai hoàn toàn thất vọng, quyết định ra nước ngoài du học.
Chu Hoài Ngôn cũng không giữ ấy lại.
Hôm đó, tôi nhận tin nhắn từ Thẩm Giai.
[Trong số tất cả những người phụ nữ của Chu Hoài Ngôn, chỉ có là khiến tôi cảm thấy bị đe dọa.]
[Nghĩ kỹ lại, mấy năm nay tôi thật sự quá ấu trĩ. Có lẽ nhân vật nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết chính là viết dựa trên tôi.]
[Tôi đã luôn thắc mắc vì sao lại nhẫn nhịn như . Hóa ra là vì chưa từng Chu Hoài Ngôn.]
[Tôi khá khâm phục đấy. Trong số chúng ta, có lẽ là người tỉnh táo nhất.]
[Bây giờ, sau khi đâm đầu vào ngõ cụt, tôi cuối cùng cũng biết mình nên dừng lại đúng lúc. Tôi cũng phải đi tìm cuộc sống thuộc về chính mình.]
[Cô không cần trả lời tin nhắn này. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ sau này chúng ta sẽ không còn gặp lại nữa. Chúc mỗi người chúng ta đều có một tương lai tốt đẹp.]
Tôi đọc tin nhắn, vô thức ngước về phía Chu Diên.
Anh nhận ra ánh mắt của tôi, liền đặt văn kiện xuống.
"Sao thế?"
Tôi nhào vào lòng , bày tỏ cảm của mình.
"Em thích lắm."
Chu Diên khẽ bật : "Ừm, em."
Hạnh phúc quá!
Phiên ngoại: Chu Diên
Trong lúc họp, Chu Diên nhận cuộc gọi từ cậu em trai ăn chơi của mình.
Ban đầu không định nghe máy, lúc định cúp thì vô lại ấn nhầm nút nhận.
Vừa định cúp ngay, đã nghe thấy giọng của Chu Hoài Ngôn ở đầu dây bên kia.
"Anh, có thể thay em chăm sóc Lâm Hâm không—"
Nghe đến đây, khóe môi Chu Diên khẽ nhếch lên.
Anh ra hiệu tạm dừng cuộc họp, đứng dậy bước ra ngoài.
Để lại một đám nhân viên trong phòng họp nhau đầy khó hiểu.
Chuyện gì ?
Tổng giám đốc Chu vốn luôn điềm tĩnh, chưa từng lộ cảm trên gương mặt.
Vậy mà chỉ vì một cuộc điện thoại, lại nở nụ sao?
"Anh, có thể thay em chăm sóc Lâm Hâm không?"
"Được." Anh đáp.
Bề ngoài có vẻ bình thản bàn tay đang nắm chặt điện thoại lại hơi run lên.
Hóa ra… trên đời này lại có chuyện tốt như !
(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các rất nhiều vì đã đồng hành!
Bạn thấy sao?