Căn Nhà Anh Đứng [...] – Chương 3

Nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Lâm Hạo ngồi trên ghế sô-pha với gương mặt u ám.

“Cô còn biết đường về à?”Anh ta lạnh lùng .

Tôi đồng hồ, mới chín giờ rưỡi, còn sớm hơn mọi hôm nhiều.

“Có chuyện gì ?”Tôi hỏi.

“Hôm nay Tổng giám đốc Vương dẫn vợ con đến nhà chơi, biết không?”

Tôi sững người.

Tổng Vương là cấp trên của Lâm Hạo, trước đây đúng từng sẽ ghé nhà chơi, đâu có hẹn thời gian cụ thể.

“Anh đâu có báo trước với em mà.”Tôi .

“Tôi gọi cho rồi, không bắt máy!”Anh ta tức giận quát.

Tôi lấy điện thoại ra xem, quả thật có vài cuộc gọi nhỡ.

Lúc tôi đang bán hàng ngoài chợ, người đông ồn ào, tôi thật sự không nghe thấy.

“Thế họ đâu rồi?”

“Về rồi!Cô xem có mất mặt không, Tổng Vương đến nhà tôi chơi, nữ chủ nhân không có mặt, đến bữa cơm cũng không có mà ăn!”

Lâm Hạo càng càng giận dữ:”Tổng Vương hỏi đi đâu, tôi biết sao? Chẳng lẽ đi bán hàng rong?”

Tôi hiểu nguyên nhân ta nổi giận.

Mất mặt trước mặt sếp.

“Xin lỗi, em thật sự không thấy cuộc gọi.”Tôi lời xin lỗi.

“Xin lỗi thì có ích gì?”Lâm Hạo đứng dậy, chỉ tay vào tôi:”Trong mắt bây giờ chỉ có cái quầy hàng nhỏ đó, còn nghĩ đến cái nhà này nữa không?”

Câu ấy khiến tim tôi nhói lên.

Gì mà còn nghĩ đến cái nhà này?

Tôi vì muốn gánh vác chi tiêu cho cái nhà này, mỗi ngày cực nhọc vất vả đi bán hàng, ta không cảm ơn thì thôi, lại còn quay sang trách ngược?

“Lâm Hạo, trước khi , có thể nghĩ thử xem vì sao em phải đi bán hàng không?”Tôi nén giận .

“Đó là lựa chọn của !”

“Là lựa chọn của em?”Tôi lạnh:”Nếu không phải vì cứ khăng khăng đòi chia đôi tài chính, em cần phải khổ sở như sao?”

“Chia đôi thì sao? Đó là lối sống của người hiện đại!”

“Lối sống hiện đại?”Tôi thấy nực :”Thế vợ chồng hiện đại cũng phải phân chia rạch ròi đến mức này à?”

Lâm Hạo bị tôi chất vấn đến cứng họng, một lúc sau mới :”Dù sao tôi cũng không quan tâm, phải quay về chăm lo cho gia đình, một người vợ đúng nghĩa.”

“Thế nào là một người vợ đúng nghĩa?”

“Ở nhà nấu cơm, chăm con, ủng hộ sự nghiệp của chồng.”

“Vậy còn sự nghiệp của em thì sao? Quầy hàng của em không phải là sự nghiệp à?”Tôi hỏi lại.

“Bán hàng mà gọi là sự nghiệp?”Lâm Hạo khinh thường :”Mất mặt thì có.”

Câu đó hoàn toàn chọc giận tôi.

Tôi cực khổ buôn bán kiếm tiền, trong mắt ta lại là “mất mặt”?

Vậy tôi lấy gì để chia đôi với ta? Lấy gì để duy trì cuộc sống?

“Lâm Hạo, giờ em đã rõ con người rồi.”Tôi bình tĩnh ta,”Anh vừa muốn em độc lập tài chính, lại vừa muốn em giống như phụ nữ truyền thống chỉ xoay quanh . Trên đời gì có chuyện tốt như ?”

Anh ta ngớ người ra, chắc không ngờ tôi lại phản bác như .

“Tôi không quan tâm, dù sao cũng không đi bán hàng nữa.”Anh ta ngang ngược .

“Vậy còn tiền sinh hoạt của em? Tiền nhà thì sao?”

“Đó là việc của .”

Tôi vẻ mặt đương nhiên của ta, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh.

Đây là chồng tôi, là người tôi đã chọn sao?

Vừa ích kỷ, vừa cố chấp, lại còn tưởng mình rất có lý.

“Được rồi, em biết rồi.”Tôi nhàn nhạt đáp, rồi quay người về phòng ngủ.

Lâm Hạo có lẽ nghĩ tôi đã nhượng bộ, sắc mặt dịu đi đôi chút.

Nhưng ta không biết, trong lòng tôi đã bắt đầu tính toán chuyện khác.

Vài ngày sau đó, bề ngoài tôi không đi bán hàng nữa, thực ra đang âm thầm quan sát nhất cử nhất của Lâm Hạo.

Tôi phát hiện ra một vài chi tiết trước giờ chưa từng ý.

Ví dụ như mỗi tối đều nhắn tin với một người tên là “Tiểu Nhã”, chuyện rất khuya.

Khi tôi hỏi đến, ta đó là đồng nghiệp trong công ty.

Nhưng đồng nghiệp thì cần phải trò chuyện tới tận mười một, mười hai giờ đêm sao?

Hơn nữa, dạo gần đây ta bắt đầu chăm chút ngoại hình, còn mua cả nước hoa – thứ trước giờ chưa từng dùng.

Nói là “cần thiết cho công việc, phải ý hình tượng”.

Tối thứ Tư, tôi giả vờ mệt và đi ngủ sớm, thực tế là đang âm thầm quan sát ta.

Quả nhiên, ta tưởng tôi đã ngủ, liền cầm điện thoại ra ban công gọi điện.

“Tiểu Nhã, trưa mai mình vẫn gặp nhau chỗ cũ nhé… Khi nào thì rõ với ấy đây? Anh cũng không muốn cứ lén lút thế này…”

Tim tôi đập thình thịch, tôi cố ép mình phải giữ bình tĩnh.

Thì ra là .

Chả trách ta cứ khăng khăng đòi chia đôi tài chính, chả trách luôn quá khắt khe với tôi.

Trong lòng ta từ lâu đã có người khác.

Hôm sau, khi ta đi , tôi xin nghỉ nửa buổi và lén theo dõi.

Đúng mười hai giờ trưa, Lâm Hạo rời khỏi công ty, bắt taxi đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố.

Từ xa, tôi thấy một trẻ xinh đẹp đã đợi sẵn.

Hai người cử chỉ thân mật, hoàn toàn không giống đồng nghiệp bình thường.

trông trẻ hơn tôi, ăn mặc thời thượng, chắc gia thế không tệ.

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, phần nhiều là tức giận.

Tên đàn ông tồi tệ này, một mặt bắt tôi chia đôi chi tiêu, một mặt lại bao nuôi người khác bên ngoài.

Tôi không xông vào đối chất, mà lặng lẽ chụp vài tấm ảnh bằng chứng.

Chiều về lại công ty, tôi việc trong tâm trạng rối bời.

Đồng nghiệp Tiểu Lý nhận ra sự bất thường của tôi:”Chị Vũ, chị sao thế? Trông mặt không khỏe lắm.”

“Không sao, chỉ là hơi mệt chút thôi.”Tôi gượng đáp lại.

“À đúng rồi, em nghe chị đang bán hàng rong? Kinh doanh thế nào rồi ạ?”Tiểu Lý tò mò hỏi.

Tôi gật đầu:”Cũng ổn, kiếm chút tiền tiêu vặt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...