Căn Nhà Anh Đứng [...] – Chương 4

“Chị giỏi thật đó, em cũng muốn thử chưa biết bán gì.”

“Em có thể bắt đầu từ phụ kiện nhỏ, vốn ít, rủi ro thấp.”Tôi chia sẻ vài lời khuyên.

Đang trò chuyện, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng.

Nếu Lâm Hạo thật sự muốn ly hôn, thì tôi nhất định phải có nền tảng kinh tế vững chắc.

Chỉ dựa vào bán hàng nhỏ lẻ thì không đủ, tôi cần phải mở rộng việc kinh doanh.

Tan , tôi không về nhà ngay mà ghé chợ đầu mối.

Tôi muốn tăng lượng hàng nhập, mở rộng chủng loại.

Ngoài phụ kiện nhỏ, tôi còn định bán thêm túi xách nhỏ, khăn lụa và vài món đồ khác.

Tới hơn bảy giờ tối tôi mới về đến nhà.

Lâm Hạo đã ngồi sẵn trong phòng khách, gương mặt rất khó coi.

“Cô lại đi đâu ?”Anh ta chất vấn.

“Làm thêm ở công ty.”Tôi bình tĩnh đáp.

“Tăng ca đến giờ này sao?”

“Đúng, có dự án cần gấp.”

Lâm Hạo tôi đầy nghi ngờ, không truy hỏi thêm.

“Tối nay nấu cơm đi, em hơi mệt.”Tôi vừa vừa định bước vào phòng ngủ.

“Khoan đã.”Lâm Hạo gọi tôi lại,”Chúng ta cần chuyện.”

Tôi khựng lại, tim thoáng siết chặt, cứ ngỡ ta sắp thú nhận chuyện kia.

“Nói chuyện gì?”

“Về chuyện đi bán hàng.”Anh ta ngồi xuống ghế sô-pha, ra hiệu tôi cũng ngồi, “Tôi đã suy nghĩ rồi, đúng là cũng cần chút tiền tiêu vặt. Nhưng đi bán hàng thì cực quá, cũng không sang trọng cho lắm.”

Tôi im lặng, đợi ta tiếp.

“Thế này đi, mỗi tháng tôi cho một nghìn tệ tiền tiêu, đừng đi bán hàng nữa.”

Một nghìn tệ?

Tôi suýt nữa bật thành tiếng.

Tôi đi bán hàng một tháng có thể kiếm hơn hai ngàn, ta đưa một ngàn là muốn tôi từ bỏ?

Hơn nữa, một ngàn này chắc chắn sẽ kèm theo điều kiện.

Quả nhiên, ta tiếp:
“Nhưng phải đảm bảo mỗi ngày nấu cơm đúng giờ, dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, không như trước đây mặc kệ mọi thứ nữa.”

Thì ra là .

Anh ta muốn dùng một ngàn tệ để mua đứt thời gian và sức lực của tôi.

Để rồi ta có thể yên tâm hẹn hò với Tiểu Nhã bên ngoài.

“Một ngàn ít quá rồi.”Tôi cố mặc cả.

“Vậy muốn bao nhiêu?”

“Ba ngàn.”

Lâm Hạo nhíu mày:
“Nhiều quá, cao nhất là một ngàn rưỡi.”

“Hai ngàn rưỡi, không bớt nữa.”

Anh ta suy nghĩ một lát:
“Hai ngàn, là giới hạn cuối cùng.”

“Được, giao kèo.”Tôi sảng khoái đồng ý.

Lâm Hạo rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chắc tưởng rằng mọi chuyện đã giải quyết.

Nhưng ta không hề biết, lý do tôi đồng ý nhanh như là bởi tôi vốn dĩ không định giữ lời.

Nếu ta đã muốn chơi, tôi sẽ chơi cùng.

Xem ai là người cuối.

Tối hôm đó, tôi hiếm hoi nấu một bữa cơm tối thịnh soạn.

Lâm Hạo rất hài lòng, còn khen tôi mấy câu.

Sau bữa ăn, tôi chủ rửa bát dọn dẹp, thể hiện ra dáng một người vợ hiền dịu.

Sự cảnh giác của Lâm Hạo hoàn toàn biến mất.

Ngày hôm sau, tôi đi như bình thường, sau giờ tan ca cũng không ra chợ bán hàng, mà về nhà nấu cơm.

Mấy ngày liên tục đều như .

Lâm Hạo tưởng tôi thật sự đã ngoan ngoãn nghe lời, thái độ với tôi cũng dịu đi thấy rõ.

Thậm chí còn chủ đề nghị cuối tuần dẫn tôi đi xem phim.

Nhưng tôi biết, đó chỉ vì tâm trạng ta đang tốt.

Vì sự “ngoan ngoãn” của tôi, ta mới có thể thoải mái đi gặp Tiểu Nhã.

Mấy ngày nay, ta về nhà càng lúc càng muộn, có lúc đến tận mười một, mười hai giờ đêm mới về.

Lý do luôn là “tăng ca công ty” hoặc “tiếp khách hàng”.

Bề ngoài tôi không có chút nghi ngờ nào, còn chu đáo hâm nóng đồ ăn cho ta.

Nhưng thực tế, tôi đang âm thầm chuẩn bị cho kế hoạch của riêng mình.

Tôi liên hệ với vài người đang kinh doanh online, tìm hiểu mô hình bán hàng qua mạng.

Còn học thêm một số kiến thức về tiếp thị trên mạng.

Nếu không thể bán ngoài chợ nữa, thì tôi sẽ chuyển sang kinh doanh online.

Hơn nữa, tiềm năng của bán hàng online còn lớn hơn, không bị giới hạn về thời gian và địa điểm.

Tôi bắt đầu đăng hình các món phụ kiện lên trang cá nhân, thử nghiệm bán hàng.

Không ngờ phản hồi rất tốt, nhiều bè vào hỏi mua.

Chỉ trong tuần đầu tiên, tôi đã bán hơn tám trăm tệ.

Điều đó khiến tôi thấy tràn đầy hy vọng.

Tối thứ Sáu, Lâm Hạo ta phải đi tiếp khách, có thể về rất muộn.

Tôi ra vẻ rất hiểu chuyện, còn dặn ta đừng uống quá nhiều rượu.

Đợi ta ra khỏi nhà, tôi lập tức thay đồ, đến nơi nguồn hàng mà một người giới thiệu.

Ở đó có nhiều mặt hàng đẹp hơn, giá cả lại ưu đãi hơn.

Tôi nhập liền một lúc số hàng trị giá ba ngàn tệ.

Đó là toàn bộ số tiền tôi tích góp suốt thời gian qua.

Nhưng tôi tin, đó là một khoản đầu tư đáng giá.

Về đến nhà đã hơn mười giờ tối, Lâm Hạo vẫn chưa về.

Tôi sắp xếp hàng hóa lại cẩn thận, giấu trong kho chứa đồ.

Sau đó ngồi trong phòng khách, chờ ta trở về.

Một giờ sáng, Lâm Hạo mới về nhà, trên người thoang thoảng mùi nước hoa.

Không phải loại ta hay dùng, chắc là mùi nước hoa phụ nữ.

“Tiệc tùng thế nào rồi?”Tôi quan tâm hỏi.

“Cũng ổn, ký một dự án lớn.”Anh ta đáp qua loa.

“Vậy thì tốt quá rồi, vất vả rồi.”Tôi dịu dàng rót cho một ly nước.

Lâm Hạo có phần bất ngờ liếc tôi, có lẽ không ngờ tôi lại dịu dàng như .

“Vũ Vũ, dạo này em biểu hiện rất tốt.”Anh ta hiếm hoi khen tôi một câu.

“Vợ chồng mà, nên hiểu và ủng hộ lẫn nhau.”Tôi mỉm đáp.

Nếu ta biết trong đầu tôi đang nghĩ gì, chắc sẽ không vui nổi như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...