Tôi sở hữu một quỹ tín thác trị giá hàng trăm tỷ, nghèo đến mức trong tay chỉ còn lại… tiền.
Gần như cả thành phố này đều thuộc sản nghiệp của tôi, kể cả ngôi chùa mà chồng tôi ưa thích.
Ở kiếp trước, Cố Cảnh Thâm ta là Phật tử chuyển thế, không nên gần nữ sắc, còn cầu tôi cắt bỏ tử cung. Tôi đã theo.
Vài chục năm trôi qua, khi tôi đã tóc bạc, bệnh nặng nằm liệt giường.
Anh ta lại dẫn con cháu mà Bạch Nguyệt Quang sinh ra đến, lạnh lùng rút ống thở của tôi.
“Vũ Nhi cả đời vì tôi sinh con đẻ cái, vẫn phải sống trong bóng tối. Tất cả là do .”
“Tôi đã chán ngấy việc chồng rồi. Tài sản sau khi chết sẽ thuộc về Hoan Hoan và con tôi.”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày cha tôi sắp lâm chung, lúc ông cầu tôi rút thăm chọn chồng chưa cưới.
Tôi muốn xem thử, nếu không có tiền của tôi, Cố Cảnh Thâm liệu còn có thể ung dung sống kiếp “Phật tử” nữa không.
…..
Cha tôi nằm trên giường bệnh, căn dặn:
“Sau khi cha đi, bên cạnh con chỉ còn chồng con và con cái thôi. Danh sách chọn chồng đều là con cháu nhà quyền quý, môn đăng hộ đối, con không thể tùy hứng nữa.”
Kiếp trước, ai cũng biết cha chỉ có một con là tôi, lại có cả trăm tỷ tài sản kèm theo.
Bao nhiêu người chen nhau muốn cưới tôi về để hỗ trợ gia nghiệp, ngõ nhà tôi gần như bị giẫm sập vì người đến cầu hôn. Thế là cha mới nghĩ ra cách bốc thăm chọn chồng.
Nhưng tôi lại để mắt đến Cố Cảnh Thâm – kẻ bề ngoài đạo mạo. Nhân lúc cha không để ý, tôi đã tự ý thêm tên ta vào danh sách.
Tôi biết cha sẽ qua đời trong vòng nửa tiếng tới, nên cố nén nước mắt, :
“Cha, con đã có người mình thích rồi. Không phải Cố Cảnh Thâm. Người ấy không tham tài sản của con, mà thật lòng đối tốt với con.”
“Nên con quyết định hủy bỏ việc bốc thăm chọn chồng.”
Ánh mắt cha vốn đã mờ đục chợt sáng lên.
“Con trưởng thành rồi. Vậy hãy theo ý con. Cha yên tâm đi gặp mẹ con.”
Nói xong, cha nhắm mắt lại.
Tin cha qua đời vừa lan ra, người ấy liền gửi tin nhắn cho tôi:
“Em ổn chứ?”
Tôi nhớ lại tất cả những gì ấy đã cho tôi ở kiếp trước, trong cơn , tôi nhắn lại:
“Không ổn. Em đang chờ quay về cưới em.”
Sau đó, tôi không nhận hồi âm nào nữa.
Tại tang lễ của cha, Cố Cảnh Thâm không đợi mà vội vã đưa ra cầu:
“Tôi là Phật tử chuyển thế, không thể gần nữ sắc. Nếu lấy tôi, thì phải cả đời thủ tiết, còn phải cắt bỏ tử cung, để người ngoài thấy quyết tâm nghiên cứu Phật học của tôi.”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của ta, tôi không khỏi thấy xót xa cho bản thân kiếp trước.
Anh ta thích chùa chiền, tôi liền đầu tư mấy chục triệu để xây chùa. Anh ta thích Phật pháp, tôi liền bỏ tiền mua đèn trời, kinh cổ.
Thậm chí, tôi còn lập cả một công ty truyền thông để quảng bá hình tượng “Phật tử chuyển thế” cho ta, giúp ta nổi như cồn.
Thế khi tôi đang đau lòng vì cái chết của cha…
Anh ta lại chạy đến với Bạch Nguyệt Quang – Tô Vũ Nhi, dùng tiền của tôi mua bao nhiêu túi hiệu tặng ta, còn dỗ ta sinh con cho mình.
Nghĩ đến những chuyện kiếp trước, tôi kìm nén cơn giận, lạnh lùng ra lệnh đuổi khách:
“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi không có ý định cưới . Nơi này không hoan nghênh , mời đi cho.”
Cố Cảnh Thâm chẳng bận tâm, ngược lại còn lên giọng dạy dỗ tôi:
“Lục Diễm Diễm, từ xưa đến nay ai mà chẳng phải chết. Cha chết thì đã sao? Cần gì phải đau lòng như ? Tôi rất không thích thái độ chuyện với tôi đấy.”
“Nếu muốn vợ của Phật tử, thì phải buông bỏ sinh tử. Tiền tang lễ cho cha chẳng bằng mang đi dát vàng tượng Phật. Theo tôi thấy, nên đem tro cốt của ông ấy trộn vào phân bón, thế mới là công đức lớn.”
Nếu tôi không sống lại một lần, suýt nữa đã tin vào mấy lời dối trá đó rồi.
Mỗi lần Cố Cảnh Thâm hỏi tôi xin tiền, đều là để đi mua biệt thự lớn ở nước ngoài.
Anh ta căn bản không phải Phật tử chuyển thế gì cả, mà là một tên phế vật tham lam vô độ.
“Chị Diễm Diễm, em thấy Cảnh Thâm đúng mà. Người già chết rồi chẳng khác gì phân bón, chị tổ chức linh đình quá rồi đấy.”
Tôi quay đầu lại . Tô Vũ Nhi mặc một bộ đồ ni xẻ ngực sâu, lả lướt bước tới.
Vốn dĩ tôi định đợi sau tang lễ mới xử lý Cố Cảnh Thâm và Tô Vũ Nhi.
Không ngờ, hai người lại tự dâng tới tận cửa để bị vả mặt.
Bạn thấy sao?