Kiếp trước, Tô Vũ Nhi với tôi rằng ta là tín đồ của Phật pháp mà Cảnh Thâm nghiên cứu, giả vờ chân thành với tôi.
Nhân lúc cha tôi qua đời, ta lấy cớ đến nhà ở lại để “an ủi” tôi, thực chất là tiện bề gian díu với Cảnh Thâm.
Lợi dụng lúc tôi không có ở nhà, ta lén trộm đồ trang sức của tôi đem bán.
Còn trộn hormone vào đồ ăn của tôi, khiến tôi béo phì, trầm cảm nặng.
“Tang lễ của cha tôi tổ chức thế nào, còn chưa đến lượt hai người các người lên tiếng.”
Bị tôi chặn họng, Tô Vũ Nhi chẳng mấy bận tâm, chỉ cho rằng tôi đang buồn vì cha mất.
“Chị Diễm Diễm, cho em dọn đến nhà chị ở đi, tụng kinh cầu siêu cho chị. Em thật, nhà có người chết là xui xẻo lắm. Cũng chỉ có người đơn thuần như em mới không chê chị thôi.”
Tôi lạnh mặt :
“Người xui xẻo nhất ở đây chính là hai người đấy.”
Thấy tôi không dễ bị dắt mũi, Tô Vũ Nhi bắt đầu giở chiêu yếu đuối.
“Cảnh Thâm, em không biết mình đã gì khiến chị Diễm Diễm giận…”
Cố Cảnh Thâm chau mày, rõ ràng là đang xót xa.
“Lục Diễm Diễm, xin lỗi ngay!”
Tô Vũ Nhi lại tiếp tục mềm mỏng:
“Thôi Cảnh Thâm, bỏ đi…”
Vừa vừa đưa tay muốn nắm lấy tay tôi.
Kiếp trước, tại tang lễ của cha tôi, tôi suýt chết ngạt vì dị ứng phấn hoa.
Giờ nghĩ lại, chắc chắn là do Tô Vũ Nhi giở trò. Bởi tôi mà chết, ta có thể danh chính ngôn thuận thay thế tôi rồi.
Tôi lập tức nắm chặt cổ tay ta, phát hiện trong móng tay ta quả nhiên có giấu phấn hoa.
“Tôi bị dị ứng phấn hoa, mà dám giấu trong móng tay? Cô muốn tôi chết à? Một người ‘hướng Phật’ như mà lại độc ác như ?”
Tô Vũ Nhi á khẩu, cố biện minh:
“Không phải đâu, là vô thôi. Bình thường em còn không ăn thịt, sao có thể người chứ…”
“Cảnh Thâm, cứu em…”
Cố Cảnh Thâm vội che chở:
“Lục Diễm Diễm, Vũ Nhi đã giải thích rồi, mau buông tay ấy ra đi.”
Tôi khẩy, ánh mắt rơi vào chiếc vòng tay kim cương trên cổ tay Tô Vũ Nhi.
“Phấn hoa là vô , thế còn chiếc vòng tay kim cương này từ đâu ra? Đây là di vật mẹ tôi để lại cho tôi. Tô Vũ Nhi, gan to thật đấy, dám trộm cả món đồ trị giá hàng triệu như . Cô tin không, chỉ dựa vào chuyện này, tôi cũng đủ khiến ngồi tù mọt gông!”
Tô Vũ Nhi mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quay sang cầu cứu Cố Cảnh Thâm.
Cố Cảnh Thâm mặt dày không chút hổ thẹn, lớn tiếng:
“Chiếc vòng kim cương đó là tôi tặng ấy. Vũ Nhi chăm chỉ nghiên cứu Phật pháp, tôi thấy ấy quá khổ tâm nên muốn thưởng cho ấy. Vậy thì có gì sai?”
“Đồ của em chính là của . Anh còn lạ gì em, mơ ước gả cho , thì tài sản của em cũng là tài sản của , có quyền sử dụng!”
Tôi giật phăng chiếc vòng kim cương xuống.
“Vậy thì hôm nay tôi chính thức thông báo cho biết — tôi không thích nữa. Từ nay về sau, đừng mong nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ nhà họ Lục. Dắt nhân Bạch Nguyệt Quang của cút khỏi đây ngay!”
Tô Vũ Nhi thấy chiếc vòng bị mất, mặt đau như cắt.
Cố Cảnh Thâm tức đến đỏ cả mặt.
“Cô bậy gì đó hả? Sao có thể bôi nhọ quan hệ giữa tôi và Vũ Nhi? Cô ấy chỉ là tín đồ Phật pháp của tôi mà thôi!”
“Lục Diễm Diễm, nể là trẻ mồ côi, tôi không chấp. Về nhà chép mười lần kinh Phật, sáng mai nộp lại cho tôi kiểm tra. Nếu không, ngày bốc thăm chọn chồng, tôi sẽ không đến, càng đừng mong cưới tôi.”
Hai người đó loạn tang lễ của cha tôi một trận rồi bỏ đi.
Sau khi lo xong mọi việc hậu sự cho cha, tôi gọi cho thư ký:
“Tiểu Vương, cắt thẻ của Cố Cảnh Thâm.”
Sáng hôm sau, tôi bắt đầu đi kiểm tra các trung tâm thương mại thuộc công ty, trấn an lòng người.
Từ xa, trong một cửa hàng thương hiệu nổi tiếng, tôi thấy Cố Cảnh Thâm đang dẫn Tô Vũ Nhi đi mua sắm.
“Chồng ơi, em thích cái này… cái này nữa cũng đẹp quá.”
Cố Cảnh Thâm âu yếm :
“Cả cái trung tâm thương mại này là của chúng ta, em thích gì cứ mua.”
Nói xong liền đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên bán hàng.
Bạn thấy sao?