Giờ tôi cắt đứt hoàn toàn nguồn tiền, Cố Cảnh Thâm buộc phải đối mặt với hiện thực phũ phàng.
Không còn đồng nào, ta vô thức rút điện thoại định gọi cho tôi.
Nhưng nhớ ra rằng giữa chúng tôi đã cắt đứt mọi thứ, nhất thời trong lòng ta dâng lên một cảm giác hối hận.
“Bà chủ à, chuyện tiền nhà… bà có thể cho tôi khất lại một thời gian không? Dạo này tôi túng quá.”
Bà chủ nhà liếc xéo ta:
“Không đâu. Tôi còn trông vào tiền nhà để sống đấy. Trước đây là ‘Phật tử’, sống không dính bụi trần, toàn là Lục trả thay, tôi không gì. Nhưng giờ khác rồi, không có công ăn việc , chẳng có năng lực gì, lấy gì mà trả? Ngày mai dọn đi cho tôi.”
Cố Cảnh Thâm cố gắng giữ thể diện:
“Tôi là Phật tử chuyển thế, có thể giúp bà tụng kinh siêu độ cho người thân đã mất, coi như trả tiền nhà không?”
Bà chủ bật mỉa mai:
“Trước đây người ta còn nể mặt Lục mới gọi là Phật tử. Anh tưởng ai cũng ngu chắc? Có mấy người bám đại gia mà còn chẳng biết điều.”
Rồi bà sang Tô Vũ Nhi:
“Tôi biết hai người có gian từ lâu rồi. Cô kia đúng là mắt mù, trúng loại hồ ly như . Cô Lục vừa có tiền vừa đơn thuần, tốt biết bao! Hai người dọn đi cho tôi, không thì tôi báo công an.”
Cố Cảnh Thâm dạo này xui xẻo đủ đường, không muốn lại phải lên đồn, đành gật đầu đồng ý dọn vào sáng hôm sau.
Nhưng Tô Vũ Nhi không chịu, giở giọng nũng nịu:
“Cảnh Thâm, nhà này tốt như , sao mình có thể dọn đi chứ? Vài hôm nữa Lục Diễm Diễm sẽ lại tới trả tiền nhà thôi mà.”
Cố Cảnh Thâm từng nghĩ mình và Tô Vũ Nhi là tri kỷ tâm linh, là mối thanh cao.
Giờ thì ta nhận ra — Tô Vũ Nhi chẳng khác gì những người đàn bà tầm thường ngoài kia: thực dụng, toan tính, thấp hèn.
“Đủ rồi! Tôi và Lục Diễm Diễm đã ầm ĩ đến mức cả thế giới biết, ấy còn giúp tôi kiểu gì nữa?”
Sáng hôm sau, Cố Cảnh Thâm dắt theo Tô Vũ Nhi chuyển đến một khu nhà trọ tồi tàn ngoại ô.
Tô Vũ Nhi vừa bước vào đã nhăn mặt:
“Cảnh Thâm, em còn đang mang thai, sao có thể sống ở nơi tồi tàn thế này ? Hay quay về xin lỗi Lục Diễm Diễm đi, vẫn muốn cưới ấy. Mọi thứ sẽ quay lại như xưa.”
Lần đầu tiên Cố Cảnh Thâm thấy Tô Vũ Nhi… ngu ngốc đến đáng sợ.
“Tất cả tài sản, danh tiếng, danh phận Phật tử của tôi — đều là do ấy cho. Cô nghĩ ấy sẽ nuôi con của tôi với à?”
Anh ta thở dài.
“Để tôi ra ngoài tìm việc, nuôi và đứa nhỏ.”
Cố Cảnh Thâm bắt đầu đi tìm việc. Ban đầu, ta chỉ nộp đơn vào những chỗ lương cao, không nơi nào chịu nhận.
Cuối cùng, ta phải vào một nhà hàng phục vụ bưng bê.
Cùng lúc đó, tôi đến gặp Hoắc Minh theo lời hẹn.
Tôi mặc một chiếc váy dài trễ vai màu đen, đeo vòng cổ kim cương lấp lánh, trang điểm nhã nhặn, mùi nước hoa thoang thoảng.
Khi bước vào nhà hàng, tôi không nhận ra người phục vụ đứng không xa kia chính là Cố Cảnh Thâm.
Cố Cảnh Thâm đứng đó, chết lặng tôi.
Trước kia, ta chưa từng phát hiện ra tôi lại có sức hấp dẫn đến thế — từng cử chỉ, dáng điệu đều toát lên vẻ thanh lịch, quý phái.
Đột nhiên, ta nhớ ra — hôm nay là sinh nhật tôi.
Mặc dù trong túi chẳng có bao nhiêu tiền, ta vẫn cắn răng dùng một nửa số tiền đó để mua bó hoa tôi thích nhất.
Cửa phòng riêng đột ngột mở ra. Tôi tưởng Hoắc Minh đến, đang định vui vẻ chạy tới ôm lấy .
“Xong việc rồi… Cố Cảnh Thâm? Sao lại là ?”
Tôi đứng sững tại chỗ, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Cố Cảnh Thâm rụt rè đưa bó hoa ra, giọng có phần hối lỗi:
“Hôm nay là sinh nhật em… Đây là món quà tặng, hy vọng em thích.”
Tôi không hề đưa tay nhận, giọng lạnh nhạt:
“Tôi không cần. Anh mau đi đi. Hoắc Minh mà thấy ở đây, ấy sẽ ghen.”
Tim Cố Cảnh Thâm nhói lên.
Trước kia mỗi lần đến sinh nhật , tôi luôn chuẩn bị trước cả tháng, nghĩ trăm phương nghìn kế để tạo bất ngờ khiến vui.
Còn lúc nào cũng ra vẻ thờ ơ, chẳng mấy bận tâm.
Giờ đây, dùng phân nửa số tiền mình có để mua hoa tặng tôi, còn tôi lại chẳng thèm liếc mắt.
Thì ra… bị người khác lạnh nhạt và coi thường là cảm giác như thế.
Cố Cảnh Thâm cố nuốt nghẹn, lấy hết can đảm :
“Anh sẽ đi… em có thể nhận lấy bó hoa này không?”
Tôi liếc mắt từ chối, tiện miệng :
“Anh mà cũng nhớ sinh nhật tôi sao? Hiếm có thật đấy. Hoa này tôi không thể nhận, vì Hoắc Minh đã tặng tôi cả một khu vườn rồi, do chính tay ấy trồng.”
Câu như một cú tát thẳng mặt Cố Cảnh Thâm, ta biết… bản thân xứng đáng bị như .
Anh ta chưa từng nhớ sinh nhật tôi, dù có nhớ cũng cố giả vờ quên, bởi nghĩ rằng tôi sẽ không để tâm.
Nhìn tôi giờ đây rạng rỡ, hạnh phúc, ta mới cảm thấy bản thân từng là một kẻ tệ đến mức nào.
Quản lý khách sạn chạy tới:
“Cố Cảnh Thâm! Giao món ăn mà chạy đến đây tặng hoa là sao? Không muốn nữa à?”
Bạn thấy sao?