Nói ba lần mà người ta vẫn không đáp, tiếp tục nữa cũng vô ích rồi.
Lúc này, Thẩm Liêu bỗng đứng dậy, quay lại giới thiệu với bia mộ phía sau:
“Ông ơi, đây là con – Mạnh Vũ Tinh. Là một rất tốt.”
Tôi luống cuống đứng lên, cúi đầu chào trước bia mộ:
“Cháu chào ông, cháu là Mạnh Vũ Tinh.”
…Không hiểu sao, tự nhiên có cảm giác như… đang ra mắt gia trưởng.
Dù đúng là ông cậu thật.
Tôi cúi đầu chào trước bia mộ, kỹ gương mặt hiền hậu trong ảnh—là một người ông hiền từ, phúc hậu, kiểu người mà chỉ cần thôi cũng cảm thấy ấm lòng.
Nhưng… tôi chợt thấy nét mặt ông ấy có phần quen quen.
Tôi cau mày, lén lút liếc Thẩm Liêu.
Khác với vẻ lạnh lùng của cậu, ánh mắt người ông lại mang theo nét nho nhã, thư sinh… rất giống… Thẩm Tri Thư.
Dường như Thẩm Liêu nhận ra tôi đang suy nghĩ điều gì, liền mở miệng giải thích:
“Tôi là đứa ông nhặt về nuôi, Thẩm Tri Thư mới là cháu ruột.”
“Vậy… hai người gổ là vì chuyện gì?” – tôi hỏi.
Thẩm Liêu lấy khăn giấy từ túi ra, cẩn thận lau đi lớp sương đọng trên bia mộ, ánh mắt rơi lên gương mặt người ông trong ảnh, chậm rãi kể lại:
“Năm lớp 9, ba mẹ Thẩm Tri Thư trốn nợ rồi bỏ trốn, chẳng may gặp tai nạn giao thông, cả hai đều mất.
Lúc đó công ty bảo hiểm bồi thường hơn một trăm vạn—thừa đủ để trả hết nợ.
Nhưng cậu ta lại lén lấy thẻ ngân hàng rồi chạy đến nhà dì ruột, sống chết không chịu quay về.”
“Cậu ta sợ sống cùng ông sẽ khổ, cũng sợ bản thân lại rơi vào cảnh nghèo túng.”
“Ông biết thẻ bị lấy mất, không trách, cũng chẳng đòi lại, chỉ tự mình đi bán hàng rong, từng đồng từng cắc gom góp trả nợ thay ba mẹ cậu ta.
Vì quá cực nhọc, ông lên cơn nhồi máu cơ tim, không qua khỏi.”
Giọng Thẩm Liêu rất bình tĩnh, như thể đang kể chuyện của người khác.
Nhưng tôi lại thấy bàn tay cậu đang siết chặt, cả người khẽ run lên.
Những vết thương trên mặt cậu, chắc là do đám chủ nợ chưa buông tha.
Tôi không giỏi an ủi người khác.
Nghĩ mãi cũng không biết nên gì, cuối cùng chỉ khẽ giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cậu một cái.
Bất ngờ, Thẩm Liêu quay sang tôi, trong mắt là nỗi hận và quyết tâm rực cháy:
“Cậu biết không? Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tri Thư học giỏi hơn tôi nên lúc nào cũng coi thường tôi.
Nhưng lần này thi đại học, tôi chắc chắn sẽ thắng cậu ta.”
Tôi ngẩn người.
Sau hai năm ngồi cùng bàn, tôi biết thành tích của Thẩm Liêu đến từng con số—tôi còn rõ hơn cả giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng lúc này, cậu lại … sẽ vượt qua Thẩm Tri Thư, người đứng đầu toàn khối.
Nhiều người sẽ nghĩ cậu đang khoác.
Nhưng tôi lại không nghĩ .
Vì trong đôi mắt đen nhánh ấy, tôi thấy chính mình.
Tôi bỗng hiểu tại sao Thẩm Liêu nhất quyết không chịu ôn thi lại.
Thì ra cũng giống tôi—giấu tài, nhẫn nhịn, chỉ chờ ngày bùng nổ.
Tôi nhướng mày, không vạch trần, chỉ đưa tay lên xoa loạn đầu cậu:
“Tốt. Tôi chờ tới ngày đó.”
Ngày có kết quả thi đại học.
Cũng là ngày tôi rất mong đợi.
Vì hôm đó…
sẽ có người, cùng Hạ Nhiên Tịch, khóc nức nở.
Thẩm Liêu đứng lặng một lát, vành tai chợt ửng hồng như bị nướng chín.
Cái sắc đỏ ấy giống hệt… chiếc máy sấy màu hồng bị cậu chê tới chê lui lần trước.
Cậu quay đầu tránh né, không dám tôi, lại để hẳn chiếc tai đỏ bừng ra trước mắt tôi.
Ừm.
Đáng ghê.
Tôi cúi thấp đầu, giấu đi khóe môi đang vô thức cong lên.
8
Ngày công bố điểm thi đại học, tôi đang ở tiệm net xem phim kinh dị cùng Thẩm Liêu.
Cậu ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày tỉnh bơ như chẳng sợ gì, tôi thấy rõ—quần cậu sắp bị cào rách đến nơi rồi.
Tôi cũng sợ, vẻ căng thẳng mà vẫn cố tỏ ra ngầu của cậu thì chỉ muốn bật .
Ngay khoảnh khắc một gương mặt ma nữ hiện lên màn hình, Thẩm Liêu còn chưa kịp hét lên thì cánh cửa tiệm net đã bị đạp tung.
Mạnh Hùng dẫn theo Hạ Lộ và Hạ Nhiên Tịch xông vào.
“Mạnh Vũ Tinh, mày còn biết xấu hổ không? Ở cái chỗ dơ bẩn này hú hí với con trai, nhục cả cái nhà tao! Có đứa con như mày tao nhục nhã muốn chết!”
Vừa gặp mặt là mắng xối xả.
Mà tôi và Thẩm Liêu ngồi cách nhau ít nhất còn chen thêm một cái ghế, thế mà ông ta vẫn dựng chuyện tôi “ chuyện đồi bại”.
Tôi thật sự không nhịn bật .
Hạ Nhiên Tịch đứng bên cạnh còn bĩu môi khiêu khích:
“Điểm thi công bố rồi, chị bao nhiêu thế? Sợ không dám về nhà khoe à?”
Tôi nghiêng đầu ta, giọng nhẹ nhàng:
“Em hỏi kiểu đó… là em thi tốt lắm à?”
Sắc mặt Hạ Nhiên Tịch bỗng khựng lại.
Thẩm Liêu cũng phụ họa:
“Cô ta ấy mà, ngày nào cũng đi chép bài, đòi điểm cao sao nổi?”
Hạ Nhiên Tịch lập tức hét toáng lên:
“Bọn mày là lũ rác rưởi đứng chót bảng mà cũng dám vu khống tao à?! Ba! Ba xem con nhỏ Mạnh Vũ Tinh này kìa! Nó còn bênh thằng ngoài đổ oan cho con nữa!”
Thẩm Liêu khẽ , ngậm thuốc chưa châm, dùng chân đá nhẹ vào ghế rồi ngồi lùi ra sau, như thể tránh khỏi vụ ồn ào thực chất lại ngồi chắn ngay sau lưng tôi, dáng vẻ như đang âm thầm hậu thuẫn cho tôi.
Nhờ tiếng hét the thé của Hạ Nhiên Tịch, mấy người trong tiệm net bắt đầu tò mò thò đầu ra hóng chuyện.
Nếu là trước đây, chắc Mạnh Hùng đã kéo tay tôi lôi về rồi, hôm nay ông ta lại tỏ ra như kẻ chiến thắng, lớn giọng thách thức:
“Mày mày đỗ Thanh Hoa Bắc Đại đúng không? Giỏi thì tra điểm ngay tại đây đi! Mà không đỗ thì hôm nay tao lột da mày! Cho mày khỏi bày trò!”
Tôi chống cằm, ông ta đầy thản nhiên:
“Điểm của học sinh top 50 tỉnh sẽ công bố sau 4 ngày nữa.”
Câu vừa dứt, Hạ Lộ bật khinh bỉ:
“Ha! Cái đồ đần độn mà cũng dám là top 50 toàn tỉnh á? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Tôi không thèm tranh cãi, chỉ yên lặng bà ta.
Bị lâu, bà ta bắt đầu thấy bất an, quay sang kéo tay Hạ Nhiên Tịch nhỏ giọng hỏi:
“Con chắc nó không thật sự vào top 50 chứ?”
Hạ Nhiên Tịch đảo mắt, giễu cợt:
“Sao có thể? Đồ phế vật thì mãi là phế vật.”
Tôi lười đôi co, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Bốn ngày nữa sẽ rõ.”
Mấy người họ không đạt gì, đành tức tối bỏ đi.
Vừa đi khỏi, Thẩm Liêu liền đẩy ghế trượt lại gần tôi, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, kéo thanh tua lại đoạn phim chưa xem xong.
Chẳng hiểu từ đâu, Thẩm Tri Thư – đứa đứng đầu khối – lại bất ngờ xuất hiện, khoanh tay nhạo:
“Thẩm Liêu, cậu đỗ trường nghề nào rồi?”
Thẩm Liêu thản nhiên đáp mà không thèm ngẩng đầu:
“Xin lỗi, chắc cậu thất vọng rồi. Tôi nằm trong top 50 của tỉnh, điểm vẫn chưa có.”
Thẩm Tri Thư sững lại một chút, rồi lập tức lên như thể vừa nghe chuyện lố bịch nhất thiên hạ:
“Chỉ với cái đầu của cậu mà cũng đòi top 50? Nếu cậu thật sự lọt top 50, tôi quỳ xuống trước mặt cậu lạy ba cái, khen cậu giỏi!”
Lần này Thẩm Liêu mới ngẩng đầu, ánh mắt rét lạnh như băng:
“Không cần cậu lạy tôi, lạy ông tôi là . Cũng không cần khen giỏi—chỉ cần xin lỗi.”
Nụ của Thẩm Tri Thư khựng lại, lộ ra một tia hoảng hốt, vẫn cố chấp:
“Được. Nhưng nếu cậu không đỗ, cậu phải quỳ xuống trước mặt tôi, thừa nhận mình là đồ phế vật.”
Thẩm Liêu lạnh nhạt:
“Quân tử nhất ngôn.”
Thẩm Tri Thư khẩy, rõ ràng đã mường tượng ra cảnh Thẩm Liêu quỳ rạp dưới chân mình.
Đúng là ngu ngốc.
Không khác gì Hạ Nhiên Tịch.
Tôi khẽ bật , cúi đầu gửi đi vài tin nhắn.
Tối hôm đó, confession trường lập tức xuất hiện một bài bóc phốt Hạ Nhiên Tịch, kèm theo loạt bằng chứng:
Ảnh chụp ta giấu phao thi dưới gầm bàn, viết tài liệu vào đùi rồi kéo váy lén,
Thậm chí còn có cả đoạn ghi âm:
“Tao chép bài mấy năm nay mà mấy thằng thầy chả phát hiện gì, ngu bỏ mẹ, haha.”
Lời đó vừa xuất hiện, lập tức chọc giận hàng loạt con cháu giáo viên trong trường.
Họ lan truyền bài viết, kèm theo tố cáo thêm một tin trời:
Hạ Nhiên Tịch… thi rớt cả điểm sàn cao đẳng.
Ông Mạnh ở công trường vốn hay nổ về thành tích học tập của con riêng.
Mấy người biết chuyện cố ý tới cạnh ông ta bóng gió:
“Ủa, nghe bảo con vợ sau của ông rớt luôn cả cao đẳng hả?”
“Giỏi quá ha, giờ chắc phải đi xưởng công rồi!”
“May ghê, con tui đậu đại học hẳn hoi, không tui mất mặt.”
“Thằng con tôi học dốt ít ra cũng thật thà không chép bài.”
Đọ_c full tạ*ị page Gó#c Nh.ỏ c,ủa Tuệ Lâ,m?
…
Bị châm chọc như thế, ông Mạnh tức đỏ mặt, hôm sau không đi , ở nhà chửi bới cả ngày.
“Con với chả con , dốt nát ngu xuẩn, vợ chồng chúng mày chết tao!”
Hạ Lộ nghe cũng đâu chịu nhịn, vặc lại luôn:
“Con ông thì hơn gì! Xếp chót khối đấy!”
Lần đầu tiên trong đời, ông Mạnh bắt đầu có chút mong tôi thi , chí ít là hơn Hạ Nhiên Tịch để “gỡ gạc danh dự”.
Chỉ là… thế vẫn chưa đủ.
Hôm sau, chủ xưởng nơi Hạ Lộ việc – cũng là nhân cũ của bà ta – dẫn vợ mình đến nhà, tát thẳng vào mặt Hạ Lộ rồi chửi:
“Con tiện nhân này, mày tưởng ông chồng mày đi là mày phép lén phén với chồng tao hả?”
Hóa ra, bà ta không chỉ giật chồng người khác năm xưa, mà bây giờ còn tiếp tục giở trò cũ.
Mà chuyện này, tôi từng vô bắt gặp—hôm đó chính là cái đêm bị Hạ Nhiên Tịch đổ oan, đuổi ra khỏi nhà.
Quả nhiên, mẹ nào con nấy.
Tôi nằm trên giường tầng trong căn phòng nhỏ ngoài ban công, gác cằm lên cửa sổ ngắm cảnh ba người họ đang bị vả mặt từng đợt mà ra tiếng.
Mạnh Hùng, đây là vợ và con mà ông luôn tự hào đó hả?
Thật là tự chuốc lấy họa.
Hừ.
Bạn thấy sao?