7
Phó Vân Thâm lắc đầu thở dài, “Chính vì cứ một tí là lấy cớ sức khỏe không tốt để lấy lòng thương của người khác nên không ai tin nữa.”
Nói xong, ta dìu kia vào nhà.
Tôi không đuổi theo ngay, một là vì sợ mình đoán nhầm, hai là vì sợ Lâm Mạn Mạn ấy.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều giải tán.
Sau hôm đó, tôi giao nhà cho bên môi giới, căn nhà do bố tặng, tôi có quyền định đoạt.
Lâm Quân biết chuyện, chất vấn tại sao tôi không bàn bạc với ta.
Tờ đơn ly hôn đến giờ ta vẫn chưa chịu ký.
Tôi đã đơn xin ly hôn.
Biết tôi quyết tâm, Lâm Quân bắt đầu sợ hãi, ta liền đối xử tốt với tôi.
Hoa tươi ta gửi về nhà bố mẹ tôi mỗi ngày một bó, ta cũng với bố mẹ tôi rằng ta tôi thế nào.
Bao nhiêu năm chung sống, ta chưa từng tặng tôi một cánh hoa nào, giờ hôn nhân đổ vỡ rồi ta mới chịu gửi mỗi ngày một bó hoa, sợ mất đi cuộc sống bám váy vợ.
Bố mẹ tôi không tiếp ta mà cứ gặp ai là kể xấu về ta, nên ta mới đặt chân đến khu nhà bố mẹ tôi, đã có người qua hỏi thẳng, tại sao biết con mình bế nhầm, mà vẫn im lặng để vợ mình nuôi con người khác.
Anh ta sĩ diện nên cũng không dám nán lại, liền chuồn thẳng.
Sau đó ta tung ra chiêu cuối cùng, rằng biết con ruột đang ở đâu.
Lúc này tôi đã lấy thông tin có liên quan từ mọi người trong nhóm nạn nhân.
Tuy nhiên, vận xui đã đeo bám tất cả mọi người.
Những đứa trẻ bế nhầm, đánh tráo, tất cả đều bị b/án ra ngoài tỉnh và không có bất kỳ đầu mối nào sau đó.
Chỉ có mình Lâm Mạn Mạn là may mắn nhất, trong số các đứa trẻ giám định quan hệ cha con thì chỉ có ta tìm mẹ ruột của mình.
Nhưng đối với ta, vận may ấy là thứ ta chẳng muốn chút nào.
Cô ta chối bỏ người mẹ ruột.
Thời gian này tôi ở khách sạn, suốt ngày ta lùng sục tìm tôi, nhiều lần đến quấy rầy nhà bố mẹ tôi, bố mẹ không tiếp đón ta.
Cô ta từng lẻn đến tiệm gội đầu của mẹ ta, không gian vừa bẩn vừa chật nên ta sợ hãi chạy mất, thậm chí còn không chịu gặp mặt mẹ đẻ của mình lần nào.
Có người trong khu dân cư thấy cảnh tượng đó nên về khu dân cư kể một lần, cả khu đều biết ta chối bỏ mẹ ruột.
Thế , mẹ ruột của ta không chối bỏ ta, tìm kiếm tin tức của ta khắp nơi, hy vọng ta có thể phụng dưỡng cho bà ta khi về già.
Mẹ Lâm Mạn Mạn đã qua lại với nhiều thanh niên, về sau chơi chán chê, chơi không nổi nữa mới tìm một công việc gội đầu, miễn cưỡng đủ sống.
Hiện tại bà ta gấp gáp tìm một người nuôi bà ta lúc về già, Lâm Mạn Mạn xuất hiện đã vừa hay giải quyết vấn đề này.
Vì thế nên bà ta tìm đến tôi.
Bà ta tưởng tôi bắt nạt Lâm Mạn Mạn nên không để cho Lâm Mạn Mạn chịu nhận bà ta.
Tôi kể lại mọi chuyện cho bà ta nghe, bà ta trông già đi thấy rõ, miệng bà ta liên tục lẩm bẩm "nó ghét tôi như sao, dù gì thì tôi cũng đẻ ra nó mà..."
Thực tế, khi bà ta sinh Lâm Mạn Mạn, bác sĩ rằng thể trạng của Lâm Mạn Mạn có vấn đề, có khả năng không nuôi lớn .
Bà ta không câu nào đã lập tức bỏ Lâm Mạn Mạn tại bệnh viện, viện phí cũng không trả, sau đó trốn mất khỏi bệnh viện.
Đây là thông tin mà tôi đã hỏi thăm những nhân viên y tế có mặt tại thời điểm đó.
Bà ta chưa từng thương Lâm Mạn, hiện giờ bà ta sốt sắng tìm Lâm Mạn, mục đích cũng chỉ muốn ta phụng dưỡng mình lúc tuổi già mà thôi.
Tôi không thêm một tiếng nào nữa, chuyện của hai mẹ con họ, không liên quan đến tôi.
Bạn thấy sao?