7
Nhìn căn phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ sát đất hướng ra toàn cảnh thành phố, tôi có cảm giác như đang mơ.
Hai tháng trước, tôi còn đang cãi nhau với Trần Hạo Nhiên vì một cây kem ba tệ.
Bây giờ, tôi đã là giám đốc kỹ thuật với mức lương triệu tệ.
Trong cuộc họp nhóm buổi chiều, tôi gặp các cấp dưới của mình.
Đội kỹ thuật mười lăm người, toàn là nam và đều trẻ hơn tôi.
“Mọi người, tôi là Lâm Uyển Thanh, từ nay tôi sẽ là giám đốc của mọi người.” – Tôi đứng trước phòng họp, mỉm – “Tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Giám đốc Lâm, chị trông còn rất trẻ đấy.” – Một cậu nhân viên .
“Tuổi không quan trọng, quan trọng là năng lực.” – Tôi mỉm đáp – “Tôi sẽ dùng năng lực để chứng minh bản thân.”
Cuộc họp kết thúc, tôi trở về văn phòng xử lý công việc.
Đang bận rộn, trợ lý Tiểu Vương gõ cửa bước vào.
“Giám đốc Lâm, có người tìm chị.”
“Ai ?”
“Nói là… chồng cũ của chị.”
Tôi sững lại một chút rồi gật đầu:
“Cho ta vào.”
Trần Hạo Nhiên bước vào văn phòng tôi, ánh mắt lướt qua nội thất sang trọng và khung cảnh thành phố phía sau lưng tôi, gương mặt hiện lên vẻ phức tạp.
“Không ngờ em lại thăng chức nhanh như .”
“Có chuyện gì không?” – Tôi không đứng dậy, mắt vẫn màn hình máy tính.
“Anh muốn chuyện với em.”
“Giữa chúng ta chẳng còn gì để .”
“Lâm Uyển Thanh, biết trước đây đã sai rất nhiều.” – Anh ta tiến lại gần bàn việc – “Nhưng dù sao chúng ta cũng đã có ba năm cảm.”
“Tình cảm?” – Tôi ngẩng đầu ta – “Anh ngoại ba năm, rồi giờ với tôi về cảm à?”
“Mấy chuyện đó đã qua rồi. Anh đã cắt đứt với Tiểu Tuyền rồi.”
“Thì sao?”
“Anh muốn hỏi… liệu chúng ta còn có thể quay lại không?”
Tôi kỹ ta.
Gương mặt tiều tụy, bộ quần áo nhăn nhúm, chẳng còn chút khí thế như trước.
“Trần Hạo Nhiên, có biết không? Bây giờ … không xứng với tôi nữa.”
“Có ý gì?”
“Lương năm của tôi là một triệu, còn ? Vẫn là hai trăm nghìn à?”
Sắc mặt ta thay đổi: “Em coi thường nghèo?”
“Không phải coi thường, mà là sự thật.” – Tôi đứng dậy – “Chúng ta không còn thuộc về cùng một thế giới.”
“Lâm Uyển Thanh, em thay đổi rồi.”
“Đúng, tôi thay đổi rồi. Tôi trở nên giỏi hơn, tự tin hơn và tỉnh táo hơn.”
“Trước đây em không như thế.”
“Trước đây tôi là kẻ ngốc, bây giờ tôi là người hiểu chuyện.”
Trần Hạo Nhiên đứng đó, mấp máy môi cuối cùng chẳng thêm gì, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng ta, trong lòng tôi chẳng có chút dao .
Người đàn ông này, đã là quá khứ của tôi.
Buổi tối, tôi cùng Tô Tiểu Vũ ăn tối ở một nhà hàng sang trọng.
“Uyển Thanh, bây giờ cậu thực sự khác hẳn rồi.” – Tô Tiểu Vũ tôi, ánh mắt sáng rực – “Cậu tỏa sáng luôn.”
“Thật sao?”
“Tất nhiên! Tự tin, độc lập, xuất sắc – đây mới là cậu thật sự.”
“Cảm ơn cậu, Tiểu Vũ. Nếu không có cậu luôn ở bên ủng hộ, có lẽ mình vẫn đang chịu khổ trong cuộc hôn nhân đó.”
“Nói gì ? Chúng ta là chị em tốt mà.”
“À, hôm nay Trần Hạo Nhiên đến tìm mình.”
“Anh ta muốn gì?”
“Muốn quay lại.”
“Cậu đồng ý rồi à?”
“Cậu nghĩ có thể không?” – Tôi nhấp một ngụm rượu vang – “Mình đã không còn là Lâm Uyển Thanh của ngày xưa nữa.”
“Nói hay lắm!” – Tô Tiểu Vũ giơ ly rượu – “Vì một Lâm Uyển Thanh mới, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Về đến nhà, tôi đứng trước cửa sổ sát đất, ngắm thành phố về đêm.
Căn nhà này, giờ hoàn toàn thuộc về tôi.
Công việc này, là do chính năng lực của tôi giành .
Cuộc sống này, chính là điều tôi mong muốn.
Tôi lấy điện thoại, chụp một bức ảnh của mình rồi đăng lên mạng xã hội:
“Cảm ơn cây kem ba tệ, đã giúp tôi tìm lại chính mình.”
Rất nhanh, lượt like và bình luận tràn vào.
” Nữ thần!”
“Quá tuyệt!”
“Độc lập, bản lĩnh – đây mới là phụ nữ đích thực!”
Nhìn những bình luận đó, tôi mỉm .
“Ừ, đây mới là dáng vẻ mà một người phụ nữ độc lập nên có.
Không dựa dẫm vào bất kỳ ai, tự sống bằng năng lực của chính mình.
Con người như thế này mới là tôi thật sự.”
Vào công ty Tencent ba tháng, dự án đầu tiên của tôi đã thành công vang dội.
Sau khi sản phẩm mới của công ty ra mắt, lượng người dùng đã vượt mười triệu, sếp vô cùng hài lòng.
“Lâm Tổng, dự án lần này rất xuất sắc.” – Sếp khen ngợi tôi ngay trong buổi họp toàn công ty – “Công ty quyết định thưởng cho năm trăm nghìn vì thành tích dự án.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay rào rào.
Tôi đứng dậy cúi người: “Cảm ơn sự tin tưởng của công ty, đây là kết quả từ sự cố gắng của cả đội.”
Kết thúc buổi họp, sếp gọi tôi vào chuyện riêng.
Bạn thấy sao?